"Diệp Dung, đệ đến rồi." Khuôn mặt của Tô Mộng Mộng ủ rũ, nguyên chủ không chỉ có ngang ngược mà còn tùy ý làm bậy, trừ bỏ những người yêu thương nàng, những người khác ai nàng cũng đắc tội một lần, đi đến đâu tiếng ác truyền đến đó..
"Tiểu sư đệ, ta trước kia có phải rất xấu hay không?"
Tiểu khả ái như Diệp Dung mà nguyên chủ cũng nhẫn tâm khi dễ, trêu đùa!
Diệp Dung thoáng nhìn nàng, bộ dáng này khẳng định tâm tình đang không tốt, nhanh chóng cúi đầu "Không có, không có, sư tỷ chỉ là, chỉ là.."
"Chỉ là tương đối thích đùa giỡn với người khác, Diệp Dung tin tưởng sư tỷ bản tính không xấu."
Tiểu khả ái, phiền toái lúc nói không xấu, khống chế chân của đệ một chút đừng để nó run lên được không!
Tô Mộng Mộng nhìn hắn vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn nàng, chân cùng tay không ngừng run rẩy..
Kỳ thật cũng không trách được Diệp Dung sợ nàng, mà do nguyên chủ thật sự biết cách tìm đường chết, đem người ta nhốt vào phòng tối mấy ngày mấy đêm không cho ăn uống không nói, còn thả chuột, rắn vào phòng..
Chỉ vì muốn thử nghiệm xem một người nhiều ngày không ăn không uống có thể ngay cả động vật sống cũng ăn hay không! Ai có dũng khí ăn sống loại đồ chơi này!
Nguyên chủ vần luôn thuần thục làm những chuyện tìm đường chết này! Thường xuyên bắt hết người này đến người khác làm các loại thí nghiệm!
Một chuyện đứng đắn cũng không làm, ỷ vào chính mình có chưởng môn sư phụ sủng ái, mỗi ngày đều làm cho gà bay chó sủa, không ai làm gì được nàng, tục xưng, Quỷ Kiến Sầu!
"Sư đệ.."
Tô Mộng Mộng nức nở, phát ra tiếng khóc nho nhỏ "Trước kia thực xin lỗi.."
Nước mắt đầy mặt, bày ra biểu tình hối hận, thút thít khóc "Trước kia là sư tỷ không đúng."
Diệp Dung ngây ngốc nhìn nàng, không hiểu chuyện gì "Sư, sư tỷ, tỷ làm sao vậy?"
"Tỷ, tỷ đừng khóc a" Diệp Dung tay chân luống cuống, không biết nên làm cái gì..
Tô Mộng Mộng khóc lớn hơn, che ngực, nước mắt chảy dài "Tối qua tỷ đọc một quyển sách, tên là trách nhiệm của sư tỷ, mới biết được chính mình trước kia có bao nhiêu hỗn trướng, cỡ nào không xứng làm sư tỷ!"
Thiếu nữ khóc như hoa lê dính mưa, sắp ngất đến nơi, tay cùng đầu đều đặt ở trên vai thiếu niên, mới miễn cưỡng không có ngã xuống;
"Ta chẳng những không có trợ giúp các sư đệ, sư muội, ngược lại đều luôn trêu cợt các ngươi, thật là.." Giống như nhớ đến chuyện càng thương tâm, khóc càng lớn hơn, còn lôi kéo ống tay áo của Diệp Dung lung tung lau mặt.
"Ta không xứng làm sư tỷ của các ngươi!"
Diệp Dung nhìn thoáng qua tay áo của mình, nghe âm thanh nức nở bên tai, bỏ đi, trước tiên để dỗ nàng đã "Sư tỷ, tỷ đừng nói như vậy, kỳ thật tỷ cũng rất tốt."
Thiếu niên có chút ngượng ngùng, đẩy người đang dính chặt trên người hắn ra "Năm đó nếu không phải sư tỷ nửa đường đã cứu ta, còn để cho ta tới nơi này, Diệp Dung có lẽ đã sớm không tồn tại."
"Ha hả.." Tô Mộng Mộng xấu hổ cười, năm đó sự thật là nàng cùng nàng sư phụ ra ngoài chơi, nửa đường sư phụ nàng thấy Diệp Dung căn cốt không tồi, kêu nguyên chủ mang hắn về tông môn.
Kết quả lúc ấy Tô Mộng Mộng cảm thấy người này muốn cướp đi sư phụ của mình, cho người đánh hắn tơi bời đến khi thỏa mãn mới ra mặt kêu người dừng tay, đem người mang về tông môn.
Nhưng trong mắt Diệp Dung, là sư tỷ cứu vớt hắn, còn dẫn hắn tới nơi này, cho nên vô luận Tô Mộng Mộng lăn lộn hắn ra sao, cũng vẫn luôn đi theo nàng..
"Haizz, nhớ năm đó tình cảm của chúng ta vẫn luôn rất tốt." Tô Mộng Mộng thở dài, sự thật này vẫn nên chôn chặt ở trong lòng nàng đi!
"Sư đệ, về sau sư tỷ không bao giờ trêu cợt đệ nữa, về sau tỷ quyết tâm làm một sư tỷ tốt của đệ."
"Đệ tin tưởng ta sao? Đệ sẽ giúp ta thay đổi hình tượng làm một Đại sư tỷ tốt mà không giống như bây giờ?"