Giang Trì lãnh đạm nhìn bên kia một cái, không để trong lòng.
Cho đến khi một bạn học bên cạnh cầm điện thoại trêu ghẹo: "Này Giang Trì, rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông muốn chia nhà với Thịnh Gia Nam rồi hả?"
"Nghĩ thông cái gì chứ, đây rõ ràng là Thịnh Gia Nam muốn chia nhà mà? Chưa chắc anh Trì của chúng ta đã biết đâu." Một đồng đội khác cười nói. Nhưng chẳng qua cũng chỉ trêu đùa, rốt cuộc Thịnh Gia Nam đi ăn cơm với nữ sinh, là người bạn tốt nhất của cậu, nhất định Giang Trì đã biết chuyện này từ trước.
Giang Trì nghe xong không hiểu, nhíu mày: "Các cậu nói gì vậy?"
"Hả? Cậu thật sự không biết sao?" Vị đồng đội kia giơ điện thoại lên cười đáp, "Tường tỏ tình của trường mình đăng lên rồi này, Thịnh Gia Nam ăn cơm với một người nữ sinh. Đọc bình luận phía dưới hình như cả hai nói chuyện không tồi, ai cũng bảo Thịnh Gia Nam muốn thoát kiếp cô đơn, vậy cậu phải làm sao đây."
Thịnh Gia Nam ăn cơm với một nữ sinh.
Nghe thấy mấy chữ này, đầu óc Giang Trì ong ong, gần như không thể nghe được âm thanh nào nữa.
Rõ ràng hắn đều biết những từ đó, nhưng tại sao khi đặt chúng cạnh nhau lại khó hiểu như vậy?
Làm thế nào Thịnh Gia Nam có thể ăn cơm với nữ sinh, không phải cậu đang ngủ, đọc sách, vẽ tranh à? Từ nhỏ đến lớn chưa từng ở một mình với con gái, muốn hẹn cũng là chỉ bạn cùng khoa, mà lần nào hắn cũng có mặt.
Bọn họ như hình với bóng từ bé, cơ hội Thịnh Gia Nam nói chuyện với nữ sinh gần như chỉ đếm trên đầu ngón tay, sao có người chui vào chỗ trống của hắn được?
Thịnh Gia Nam thật sự muốn bưng trà chạy chân cho người khác? Với cơ thể mỏng manh kia, vẫn tinh nguyện bưng trà chạy chân! Nháy mắt Giang Trì cảm thấy không thở nổi.
Nếu Thịnh Gia Nam thật sự yêu đương...
Hắn phải làm sao? Hắn nên làm gì?
Đồng đội bên cạnh thấy sắc mặt Giang Trì cực kỳ khó coi, đang định hỏi "Cậu không biết thật à" thì thấy Giang Trì đã nhanh chóng lấy áo khoác, cầm điện thoại lên, không thèm ngẩng đầu rời khỏi sân bóng.
Cả khán phòng ồ lên, tâm trạng hưng phấn chuẩn bị xem náo nhiệt.
Cả đám đồng đội hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
"Cậu ấy thật sự không biết?"
"Thằng này được, quá náo nhiệt, thành hiện trường bắt gian luôn rồi."
"Còn tao còn tao, tao cũng muốn đi xem."
"Nào, chúng mày nghĩ xem Giang Trì đi rồi còn ai lên sân nữa hả?"
"!!!"
-
Địa điểm Thịnh Gia Nam hẹn ăn cơm với đàn chị là ở cửa Nam trường học, trên đoạn đường này có đủ kiểu nhà hàng, bởi thế tối nào cũng có rất nhiều học sinh Hạ Đại đến đây liên hoan hẹn hò.
Ba người chưa ăn được bao lâu, chị gái hơi lùn nhận được điện thoại xong liền vội vàng nói có việc rồi rời đi. Vì thế bữa cơm này chỉ còn đúng hai người Thịnh Gia Nam và Cố Phán Ngữ.
Tuy tính cách Thịnh Gia Nam không phải quá thân thiện, nhưng đối xử với mọi người đều khiêm tốn lễ phép. Hơn nữa Cố Phán Ngữ cũng nhiệt tình, biết cậu muốn kiếm tiền nên đã cung cấp rất nhiều ý tưởng và đường vòng bản thân từng trải qua.
Vì thế hai người trò chuyện rất vui vẻ, một bữa cơm vừa nói vừa cười. Từ đó Thịnh Gia Nam mới biết Cố Phán Ngữ đến từ một thị trấn phía Nam xinh đẹp. Phố cũ ở đó vẫn giữ lại những căn nhà tường trắng ngói đen, góc mái hiên* cổ kính. Dân bản xứ dân cực kỳ nhiệt tình, mức tiêu dùng ở đó cũng không cao, đủ để kiếm sống bằng nghề vẽ. Trong các hẻm nhỏ vẫn còn không ít người dựa vào việc ngồi đầu đường ký họa chân dung để mưu sinh.
Thịnh Gia Nam âm thầm đánh dấu tích cho thành phố này, đây có thể là một trong những lựa chọn định cư của cậu trong tương lai. Đến lúc đó không có tiền sinh hoạt thì có thể mở quầy hàng.
Đúng lúc Thịnh Gia Nam đang đánh bàn tính rất tốt, khóe mắt thoáng nhìn sang bàn bên cạnh, người ở bàn kia đang thì thầm to nhỏ lén quan sát mình. Nhưng loại tình huống này cũng chẳng hiếm, cậu không thấy sao cả tiếp tục nói chuyện với Cố Phán Ngữ.
-
Ăn được nửa buổi thì nhà ăn mang đến món ngọt tráng miệng, Thịnh Gia Nam cầm điện thoại nhìn một cái, hiện là 5 rưỡi, khoảng một lúc nữa Giang Trì mới xong. Nhưng mình phải tính lộ trình đi về rồi.
Cố Phán Ngữ cũng là người sáng suốt, nghe Thịnh Gia Nam nói chiều nay Giang Trì có trận bóng rổ, cô ấy liền biết ngay Thịnh Gia Nam tranh thủ khoảng thời gian này mời mình ăn cơm. Rốt cuộc cả Hạ Đại ai mà không biết hai nam sinh đẹp trai khoa quản lý và mỹ thuật luôn gắn bó với nhau.
Mà vào giờ này, chắc trận bóng cũng sắp kết thúc.
"Đàn em, nếu em có việc thì cứ đi trước." Cố Phán Ngữ cười nói, "Chị uống xong ly nước chanh này đã."
"Không sao." Thịnh Gia Nam đặt điện thoại xuống, "Có thể ăn thêm một lát nữa. Đàn chị, chị muốn gọi gì nữa không?"
Cậu cầm thực đơn nằm một bên lên, mở ra: "Em thấy ở đây có mấy món ngọt không tồi."
Lúc này cửa nhà hàng vì có khách bước vào mà kêu "tinh" một tiếng, bàn bên cạnh lập tức truyền đến sự hưng phấn ngắn ngủi.
Thịnh Gia Nam không hề để ý, lật từng tờ thực đơn: "Đàn chị, chị thấy món ngọt vừa rồi thế nào? Muốn gọi thêm một phần nữa không?"
"Được đấy." Một giọng nói đầy quen thuộc truyền vào tai.
Thịnh Gia Nam dừng lại, thấy có người đang đứng cạnh mình, người mới đến có vóc dáng cao lớn đĩnh bạt, dừng lại ở bàn bọn họ, chớp mắt đã che hết phần lớn ánh sáng và tầm nhìn trong nhà hàng.
"Ngồi được chứ?" Giang Trì hỏi.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, lúc mở miệng cũng không chút cảm xúc, nhưng Thịnh Gia Nam có thể nhận ra điều này không ổn.
Cậu chớp mắt im lặng dịch vào bên trong, chừa cho hắn một chỗ.
Giang Trì tùy tiện ngồi xuống, một cánh tay đặt lên lưng ghế Thịnh Gia Nam, lúc này mới lễ phép nói với Cố Phán Ngữ: "Đàn chị không ngại tôi ngồi đây chứ."
"Không ngại không ngại." Cố Phán Ngữ vội vàng xua tay.
Đùa à, nhìn ánh mắt kia của Giang Trì, nếu dám nói ngại mình nhất định sẽ bị ném ra ngoài khỏi phải nghi ngờ.
Nhà hàng này sử dụng ghế xích đu giọt nước, sau khi ngồi xuống Giang Trì lười biếng dựa vào sau, động tác cố ý lớn một chút, khiến Thịnh Gia Nam ngồi bên cạnh lắc lư vài lần.
"Không sao, hai người tiếp tục đi, cứ coi tôi không tồn tại là được." Giang Trì nói.
Cố Phán Ngữ: "..."
Không phải chỉ là bạn bè tốt thôi hả? Sao mình lại ngửi ra một ít mùi Tu La tràng* vậy.
Thịnh Gia Nam thì rất bình tĩnh, tiếp tục đưa thực đơn đưa cho Cố Phán Ngữ: "Đàn chị thử xem có muốn gọi món ngọt nào nữa không?"
Cố Phán Ngữ nhanh chóng liếc Giang Trì một cái, thấy đôi mắt đen kịt của đối phương nhìn chằm chằm mình. Khi thấy cô liếc qua còn để lộ nụ cười "thân thiện", làm da đầu Cố Phán Ngữ không khỏi tê dại. Lần đầu tiên cô biết, hóa ra được trai đẹp nhìn chằm chằm là cảm giác này, thật sự rất không ổn.
Thịnh Gia Nam cũng nhận ra Cố Phán Ngữ câu nệ, muốn quay đầu nhắc nhở Giang Trì, nhưng đối diện với tròng mắt đen nhánh kia đành phải từ bỏ.
Rốt cuộc lúc chó con ghen ghét sẽ không có lý trí, nếu giờ cậu thiên vị, rất có thể sẽ tạo thành hậu quả phiền phức hơn.
"... Được rồi." Cố Phán Ngữ nhận lấy thực đơn, cầm thẳng lên ngăn cách ánh mắt Giang Trì.
"Cậu vẫn chưa ăn cơm nhỉ?" Thịnh Gia Nam hỏi, "Ăn chút gì không? Cơm dứa ở đây khá ngon đấy."
Mí mắt Giang Trì gục xuống nhìn cậu: "Không cần, ăn không vào."
Thịnh Gia Nam: "... Vậy uống thì sao?"
Đôi mắt Giang Trì quét qua, ánh mắt dừng trên ly nước chanh của cậu, cầm lấy một hơi cạn sạch.
"Đàn em này." Cố Phán Ngữ nhẹ nhàng gọi một tiếng, chỉ thấy hai thiếu niên đẹp trai ngời ngời đồng thời đặt ánh mắt lên người mình.
Trong lòng Cố Phán Ngữ bị dọa cho nhảy dựng. Tuy rằng bức tranh trước mặt đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng nếu ánh mắt Giang Trì không mang theo sát khí, cô ấy cảm thấy mình có thể ngồi đây đến thiên hoang địa lão. Nhưng mà bây giờ, giữ mạng vẫn quan trọng hơn.
"Thôi không ăn tráng miệng nữa." Cố Phán Ngữ nói, "Chị đi trước nhé, tối nay có chút việc phải về chuẩn bị."
Thịnh Gia Nam biết rõ nguyên nhân là do Giang Trì nên chỉ im lặng.
Lúc này một cái chân bên cạnh duỗi qua đây, đặt bên dưới Thịnh Gia Nam nhấc chân cậu lên.
Thịnh Gia Nam liếc sang, vừa nhấc ra vừa hỏi: "Rất gấp ạ?"
Dưới bàn, một bàn tay to bắt được đầu gối cậu. Thịnh Gia Nam muốn tránh nhưng sức không lại Giang Trì, trốn nửa ngày cũng chỉ có ghế xích đu lắc lư.
Cố Phán Ngữ không thấy được động tác dưới bàn của bọn họ, nhìn khóe miệng Giang Trì cong lên không biết có ý gì.
Cô im lặng giây lát rồi gật đầu: "Ừ, hơi hơi, các em ăn đi. Lần sau..."
Ánh mắt Giang Trì quét qua, lời khách sáo đến bên miệng Cố Phán Ngữ đột nhiên im bặt.
Thịnh Gia Nam hơi bất đắc dĩ, quả nhiên mình không nên lừa Giang Trì, chỉ cần tìm đại một lý do gọi hắn tới đây đã không nhiều chuyện thế này rồi.
Dù sao Giang Trì cũng không biết cậu kiếm tiền là để chạy trốn.
"Hôm nay ít thời gian quá, để hôm nào em..."
Thịnh Gia Nam chưa kịp nói xong, một cánh tay đã ôm lấy eo cậu từ sau, Giang Trì theo đó đến gần nhìn bát cơm: "Tôi muốn ăn miếng thịt trong bát cậu."
Thịnh Gia Nam nhìn xuống, đó là một miếng thịt đã bị mình cắn qua.
Cậu hơi dừng một lát rồi mới cầm đũa gắp đến miệng hắn, Giang Trì rất hài lòng nuốt xuống: "Ừm, món thịt nướng này không tồi, lần sau tới ăn."
Đặt đũa xuống, Thịnh Gia Nam vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Phán Ngữ bối rối nhìn bọn họ.
Luôn miệng nói là anh em tốt nhưng hành vi nào cũng lộ ra vẻ thân mật, trong mắt người khác, khả năng cao là loại anh em kỹ nữ rồi.
Ăn xong nửa miếng thịt kia, Giang Trì nói: "Hơi đói, cậu còn ăn đĩa cơm dứa kia không?"
Cũng may sống chung nhiều năm, Thịnh Gia Nam đã quen với đủ loại ánh mắt, cậu liếc món cơm dứa một cái đáp: "Nó nguội rồi, phần còn thừa không đủ ăn đâu. Gọi một phần khác đi."
"Không sao, đừng lãng phí." Giang tiểu thiếu gia rất biết tiết kiệm cầm lấy cơm dứa còn thừa, thỏa mãn ngồi ăn.
Được hai miếng, thấy bên trong còn một con tôm bóc cuối cùng, hắn gắp lên đút cho Thịnh Gia Nam.
Thịnh Gia Nam nhìn con tôm bóc này đột nhiên nghĩ, chẳng trách sự tồn tại của mình lại khiến vai chính khó chịu. Thử hỏi ai chịu được bên cạnh bạn trai mình có một tri kỷ cùng ăn cùng ngủ, thân mật khăng khít như vậy được chứ.
"Sao không ăn?" Giang Trì cười nhưng ý cười lại không đọng trong mắt, "Ngại nguội rồi hả? Thế gọi thêm một phần đi."
Thịnh Gia Nam ngăn hắn lại, há miệng ngậm lấy con tôm kia. Khi giương mắt lên, chỉ thấy biểu cảm Cố Phán Ngữ thật phức tạp, trong mắt... tràn ngập sự thương hại.
-
Khi rời khỏi nhà hàng sắc trời đã xám, đèn hai bên đường dần sáng lên. Số lượng học sinh đến đây ăn cơm cũng nhiều, cả đám kéo bè kéo đội đi ra.
Hai người chậm chạp về trường, dọc theo đường đi Giang Trì không nói gì.
Thịnh Gia Nam quan sát vài lần, chờ đi đến đoạn ít người mới bắt lấy tay hắn: "Vẫn không vui à?"
Giang Trì nhắm mắt, dừng lại không nói chuyện.
"Giang Trì." Thịnh Gia Nam nhìn hắn gọi một tiếng.
Yên tĩnh một lúc, lúc này lông mi Giang Trì mới mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, thoáng chốc Thịnh Gia Nam thấy được đôi mắt đen nhánh kia ươn ướt, còn hơi phiếm hồng. Cậu không khỏi ngẩn người.
"Giang Trì..."
Như sợ cậu nói ra gì đó, Giang Trì nhíu mày liếc sang một bên, trên mặt bày ra thần sắc từ chối tiếp chuyện. Hắn muốn rút tay Thịnh Gia Nam ra, nhưng vì luyến tiếc mà để lại một ngón.
"Giang Trì." Thịnh Gia Nam quyết định phải tán gẫu thật vui vẻ.
Nhưng Giang Trì lại ngắt lời trước, tự sa ngã mà tung ra vấn đề khiến hắn sợ hãi nhất: "Cậu muốn yêu đương à?"
Hắn rũ mắt, môi dưới giật nhẹ, một lát sau mới thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi thì sao? Thịnh Gia Nam, tôi nên làm gì bây giờ?"
Thịnh Gia Nam nhìn hắn, đôi khi Giang Trì sẽ khiến mình rất mềm lòng, bởi vậy cũng làm cậu sinh ra một loại xúc động không màng tất cả, nói hắn biết tôi rất thích cậu, muốn cả hai mãi mãi ở bên nhau. Nhưng trong tương lai hắn sẽ gặp được định mệnh của mình, còn vì người đó mà từ bỏ mọi thứ, từ bỏ tình cảm mười mấy năm của bọn họ.
Mà cậu cũng vì nó mà bỏ mạng...
Thi thoảng Thịnh Gia Nam rất muốn thành thật với Giang Trì. Nhưng cậu sợ nói ra rồi Giang Trì sẽ vì nó mà lo lắng sầu não. Hơn nữa trong sách cũng từng nhắc đến nhiều lần, dù Giang Trì đối xử với trúc mã rất tốt, cực kỳ tốt, đặc biệt tốt thì cũng chỉ là tình anh em. Chỉ có vai chính định mệnh kia mới khiến hắn rung động, khiến hắn muốn yêu, muốn mãi mãi ở bên đối phương...
Một khi đã như vậy, cớ sao cứ phải đối tốt với cậu chứ? Nếu không phải như thế, có lẽ cậu sẽ không khó chịu mỗi lần mường tượng đến tương lai phải chia xa. Thịnh Gia Nam nghĩ.
Đè nén cảm xúc trong lòng, Thịnh Gia Nam giải thích: "Bây giờ tớ sẽ không yêu đương. Lúc trước chị ấy từng giúp tớ nhận một đơn đặt tranh, kiếm được chút tiền, thế nên hôm nay mới mời mọi người bữa cơm. Đáng ra vẫn còn những người khác, cái chị lần trước cậu gặp rồi đấy, nhưng họ có việc nên về sớm rồi."
Giang Trì sửng sốt, đại khái không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, biểu cảm thoáng hoảng hốt: "Thật sao?"
Thịnh Gia Nam nhìn hắn: "Cảm thấy tớ sẽ lừa cậu à?"
"... Không." Giang Trì trầm mặc giây lát, giọng điệu hơi cao lên, "Vậy cậu không thích ai trong số đó cả?"
"Không." Thịnh Gia Nam trả lời chắc chắn.
Giang Trì nhớ đến gì đó, muốn xác nhận thêm lần nữa: "Có khoảng thời gian tối nào cậu cũng chạy đến phòng vẽ, là vì nhận đơn hàng đấy?"
"Ừ." Thịnh Gia Nam gật đầu.
"Vậy tại sao không nói cho tôi?" Giang Trì bắt lấy tay cậu.
"Nói rồi nhất định không cho." Thịnh Gia Nam hiểu rất rõ đáp, "Lúc thì ngại vất vả, lúc thì ngại ít tiền."
Giang Trì không phản bác được câu này, hắn nhìn Thịnh Gia Nam, khóe miệng không kiềm chế được cong lên: "Vậy là cậu không thích ai, cũng không muốn yêu đương, sau này chỉ có hai chúng ta."
"... Ừm." Thịnh Gia Nam gật đầu.
"Cùng nhau tốt nghiệp?" Giang Trì tiếp tục hỏi.
Tuy nguyện vọng này có thể không thực hiện được, nhưng để hắn vui vẻ, Thịnh Gia Nam vẫn gật đầu: "Ừ."
"Cùng nhau làm việc?"
"Ừ."
"Sau này vẫn ở bên nhau?"
Nói đến đây di động Thịnh Gia Nam đột nhiên rung lên, cậu lấy ra xem.
Là Cố Phán Ngữ.
【 Cố Phán Ngữ: Đàn em, cho chị mạo muội hỏi em có cần sự trợ giúp không? 】
Thịnh Gia Nam không hiểu lắm, gửi một biểu cảm nghi hoặc.
【 Cố Phán Ngữ: Có thể hơi mạo phạm, nhưng chị cảm thấy Giang Trì đối xử với em hơi lạ. Nếu không phải em tự nguyện thì có thể nói với chị, chị sẽ tận lực giúp đỡ.】
Giang Trì cười một tiếng.
Thịnh Gia Nam giương mắt nhìn hắn.
Giang Trì hạ mi: "Cơ hội ngay đây, muốn cầu cứu không?"
Thịnh Gia Nam không để ý hắn âm dương quái khí, cúi đầu gõ chữ.
Đồng thời lúc cậu ấn gửi đi, đối phương trùng hợp gửi thêm một tin nhắn đến.
【 Cố Phán Ngữ: Chị nghe nói em là con dâu nuôi từ bé nhà cậu ta, đây là chuyện không hợp pháp 】
【 Thịnh Gia Nam: Không sao, em tự nguyện 】