Hôm nay Diệp Ninh Quân được nghỉ ngơi sớm, cô vui vẻ quay về nhà tắm rửa rồi ngồi học bài. Đội tuần tra bất ngờ đến ghé thăm cô cũng chẳng lường trước được, nhưng như vậy cũng tốt, sau này bọn họ sẽ không bắt cô phải chạy ra tiệm mỳ phụ giúp.
Đến tối ba mẹ và bà nội về nhà, vừa định la mắng Diệp Ninh Quân một trận nhưng nhìn thấy cô đã ngủ nên đành nén cơn giận xuống đi về phòng của mình, bọn họ cũng sợ phải làm phiền đánh thức Diệp Ninh Mạc nên chuyện này tạm thời bỏ qua.
Sáng sớm, Diệp Ninh Quân thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình, cô nhanh chóng thay đồ rồi tới trường sớm, cô không muốn ngồi ăn sáng cùng bọn họ. Cô vừa mới ra khỏi phòng đã gặp Lâm Tử Nguyệt, bà liếc nhìn cô một cái rồi quay về phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.
Diệp Ninh Quân vừa xỏ giày vừa nói:" Không cần làm đồ ăn sáng cho con, con đến trường rồi sẽ ăn sau."
" Không định ăn ở nhà, muốn ăn ở ngoài cho tốn tiền sao?"
" Con đi học đây."
" Tùy mày, hết tiền thì đừng xin tao."
Hôm nay Diệp Ninh Quân đến lớp sớm, lúc cô vừa đến thì thấy vài người trong lớp, nhưng bọn họ chỉ cúi đầu làm bài không hề quan tâm đến xung quanh. Cô cũng im lặng ngồi vào bàn của mình, lấy bánh bao vừa mua lúc nãy vừa ăn vừa đọc sách.
Đến lúc nhét vào miệng một cái cuối cùng thì đột nhiên có ngón tay chạm vào má của cô, cô vì ăn nhanh nên mới nhét bánh liên tục vào miệng khiến hai bên phồng lên.
" Cậu là con cá nóc sao?"
Diệp Ninh Quân dùng đôi mắt to tròn nhìn Trần Trì, nhìn gương mặt đáng yêu của cô, cậu cười khúc khích chọt vài cái vào cái má mềm mại kia.
" Cậu đừng chọt nữa."
" Được không chọt nữa."
" À bữa cơm hôm qua cảm ơn cậu. Tớ sẽ trả tiền."
" Không cần, lần sau mời tôi bữa cơm đi."
" Được."
Trần Trì cũng không làm phiền cô đọc sách nữa, im lặng nằm xuống mặt bàn quan sát nhìn cô. Tối hôm qua, cậu lại mơ thấy cô một lần nữa, thấy cô ăn mặc quyến rũ ngồi lên người cậu nói những lời thân mật, đúng lúc đến đoạn quan trọng thì bản thân lại thức giấc, dục vọng chưa được giải toả, cậu cố gắng nhắm mắt để tiếp tục vào giấc mơ khi nãy nhưng không thể nào ngủ được thế nên là phải đi tắm nước lạnh, buổi sáng cũng thức sớm hơn để đi gặp cô.
Mặc dù Trần Trì không lên tiếng làm phiền nhưng ánh mắt của cậu cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô không đọc được chữ nào. Cô lén nhìn qua cậu thì phát hiện cậu đã ngủ rồi. Cô nhìn thấy tròng mắt thâm quần kia nghĩ chẳng lẽ đêm qua cậu không ngủ sao.
Đến khi chuông reo vào lớp, Trần Trì vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy, Lục Hiểu Minh khều cô bảo ý đánh thức cậu, do dự một hồi lâu cô mới đưa tay chạm vào cánh tay cậu lay thật mạnh. Lay hai ba lần vẫn không có động tĩnh, cô nhìn sang Lục Hiểu Minh rồi lắc đầu.
Lục Hiểu Minh thầm nghĩ trước giờ Trần Trì đều tuân thủ giờ giấc cũng chưa từng ngủ ở trong lớp, mà hiện giờ lại ngủ một cách say sưa như vậy? Đáng nghi ngờ?
Lục Hiểu Minh tính đứng lên đi gọi Trần Trì thì người phía trước đã thức dậy, ngồi thẳng lưng. Diệp Ninh Quân quan sát cậu một chút lại chạm đôi mắt đỏ ngầu kia, cô có hơi sợ hãi khi cậu nhìn cô như này liền vội tránh đi.
Trong buổi học, Trần Trì lần đầu không thể tập trung được, trong đầu cậu cứ lẩn quẩn những hình ảnh nóng bỏng của hai người trong giấc mơ kia. Nhìn sang người ở hiện thực ngay bên cạnh, cậu lại càng khó chịu hơn. Cố gắng ổn định hơi thở của bản thân. Giáo viên đang giảng cũng nhìn ra cậu không tập trung nhưng cậu là học sinh đứng nhất trường còn có gia thế khủng nên bọn họ nhắm mắt làm ngơ.
Trần Trì quay sang con người đang nghiêm túc học kia, cậu ghi chữ vào tờ giấy rồi đưa cho cô, nội dung trong đó là: " Bụng tôi khó chịu cậu đưa tôi đến phòng y tế được không?"
Diệp Ninh Quân nghĩ đến hôm qua cậu đã giúp bản thân no căng bụng, nên việc giúp cậu chuyện nhỏ lần này cũng không sao nên gật đầu với cậu. Giáo viên đang giảng bài liền thấy một cánh tay giơ lên.
" Có chuyện gì?"
" Thưa cô, bạn học Trần bị bệnh em đưa bạn ấy xuống phòng y tế."
" Ừm, đi nhanh về nhanh."
Trần Trì cũng phối hợp choàng tay qua vai cô để dựa vào cô, lúc này cô nhiệt tình giúp đỡ mà không biết bản thân đã rơi vào bẫy của sói xám. Lục Hiểu Minh khó hiểu nhìn cậu, đúng lúc quan sát lại thấy khoé miệng gian xảo kia giương lên liền biết đây là cậu đang diễn, trong lòng thầm khinh miệt.
Thẩm Giai nhìn thấy Diệp Ninh Quân dựa sát vào người Trần Trì thì tức giận không thôi, siết chặt cây bút trong tay như muốn bẻ nó làm đôi, cô muốn đi theo hai người họ nhưng đây là trong giờ học không thể đi được. Nếu đổi chỗ thì người được dựa vào người cậu là cô ta rồi.
Trần Trì được dìu đến phòng y tế, đúng lúc ở bên trong lại không có người, cô nhanh chóng đỡ cậu nằm xuống rồi đi tìm bác sĩ giúp cậu, nào ngờ cô vấp chân giường rồi ngã lên người cậu, môi cũng chạm vào nhau.
Trần Trì còn đang nghĩ cách để hôn cô nào ngờ ông trời lại hiểu ý cậu như vậy ban cho cậu cơ hội tốt như này. Một tay ôm chặt eo cô tránh cô chạy đi mất, tay khác thì giữ gáy cô cho cô tiếp nhận nụ hôn này.
" Trần Trì! Trần Trì!"
Trần Trì không cho cô một giây phản ứng, triền miên hôn lên đôi môi đỏ ửng kia, hung hăng chặn lấy những tiếng kêu, đầu lưỡi bắt đầu thâm nhập vào trong khám phá. Trong mơ cậu không được thỏa mãn nên cậu chỉ có thể dùng sức hôn để bù lại.
Đôi môi bị mút đến sưng đỏ thì Trần Trì mới dời đi, Diệp Ninh Quân liền kêu lên đưa tay đẩy cậu ra, khoé mắt cũng ướt át như có thể rơi nước mắt.
" Cậu...cậu có biết bản thân đang làm gì không hả?"
" Hôm cậu."
" Trần Trì, tớ không giỡn với cậu."
" Tôi nghiêm túc."
" Xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi, tớ đi tìm bác sĩ cho cậu."
Trần Trì vừa định tóm lấy Diệp Ninh Quân lại, nhưng người đã chạy mất, cậu mất hứng nằm xuống. Lần sau cậu hứa nhất định sẽ hôn lâu hơn khiến cô mất sức mà dựa vào lòng cậu không thể chạy trốn được nữa.