Hết giờ học, Trần Trì đưa Diệp Ninh Quân đến văn phòng, ở cửa đã bắt gặp Thẩm Giai và hai người bạn kia. Nhìn thấy Trần Trì cả ba liền hoảng sợ, ngay lúc bọn họ muốn quay đầu bỏ chạy đã bị chủ nhiệm đi ra gọi vào trong. Cuối cùng bọn cũng phải nhận hậu quả của mình gây ra.
" Đứng một bên hết đi."
" Dạ vâng."
" Chuyện này thầy nói thật luôn, hai em không có cơ hội làm lại đâu. Mọi chuyện hai em làm thì hai em phải nhận lấy hậu quả, thầy hiệu trưởng đã biết chuyện này nên thầy không thể cứu vãn được."
" Thầy ơi bọn em biết lỗi rồi ạ. Thầy có thể giúp bọn em không? Tương lai của bọn em đều trông cậy vào đây hết rồi, nếu bị đuổi thì tương lai của bọn em sẽ chấm dứt."
" Nếu biết trước hậu quả như vậy sao còn làm mấy cái trò này. Nhà trường chúng ta luôn quan trọng là danh tiếng, nếu thầy hiệu trưởng chưa biết thầy có thể châm chế được nhưng thầy ấy đã biết thì các em không có cách đâu. Thầy đã gọi phụ huynh cho hai em rồi, một lát sẽ lấy thủ tục của các em về."
" Giai Giai! Cậu mau nói giúp bọn tớ đi, bọn tớ làm đều vì cậu mà!"
" Im lặng, hai em mau xin lỗi bạn học Mộc đi. Còn em nữa Giai Giai, ngày mai viết bản kiểm điểm vì tội yêu đương sớm, bản kiểm điểm đó phải có chữ kí của phụ huynh biết không?"
" Em biết rồi thưa thầy."
" Còn hai em không mau xin lỗi."
Trong văn phòng lúc này chỉ còn tiếng khóc của hai người họ,Thẩm Giai cũng nhanh chóng thoát ra ngoài, vừa ra cửa đã thấy Trần Trì ngồi chờ Diệp Ninh Quân, trong lòng có chút chua xót, ánh mắt cậu chưa hề đặt lên người cô, cô muốn đến bắt chuyện nhưng vẫn không biết nên mở lời thế nào nên đứng nhìn cậu một lúc, thấy cậu vẫn không chịu ngước mặt lên nhìn mình chỉ cắm cúi nhìn di động liền thất vọng rời đi.
Hai người kia vẫn không chịu xin lỗi khiến thầy chủ nhiệm bó tay không còn lời để khuyên, thầy hiệu trưởng quyết định đuổi học rất đúng. Thầy quay sang nhìn Diệp Ninh Quân nói vài vấn đề rồi bảo cô về trước, thấy cô đi ra, cậu cất di động vào túi.
" Chuyện hai người đó bị đuổi là do cậu làm sao?"
" Ừm."
" Không cần thiết phải như vậy!"
" Vậy để họ tiếp tục bắt nạt cậu sao? Tôi không đành lòng."
Diệp Ninh Quân biết rõ cậu và thầy hiệu trưởng có mối quan hệ gì nên mới khẳng định cậu có liên quan đến vụ việc hai người kia bị đuổi. Nghe cậu nói vậy, nhịp tim bình thường lại bắt đầu lệch nhịp, đây có phải là hiệu ứng cánh bướm không? Cô thật sự đã có được trái tim của nam chính sao?
" Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Diệp Ninh Quân quan sát Trần Trì phía sau, cô nhiều lần hoài nghi bản thân có thật sự ảo tưởng không? Chỉ mới xuyên đến mấy ngày cô đã có được trái tim nam chính, vậy có nghĩa là cô có bàn tay vàng trong truyền thuyết. Cô tự nghĩ rồi tự kinh ngạc chuyển đến tự ngưỡng mộ bản thân.
Nếu trong lòng Trần Trì có cô và cô có bàn tay vàng thì nhất định sẽ không bỏ qua Trần Trì. Nhưng làm cô đau đầu là tính cách biến thái kia, cô có nên giúp cậu sửa đổi? Nếu không cô sợ bản thân giống như nữ chính mà cô viết tìm cách bỏ trốn.
Nếu bọn họ quen nhau sẽ không tránh khỏi những lần tiếp xúc thân mật, cô cũng rất thích những cảm giác đó. A thật khó xử quá đi!
Trong lúc Diệp Ninh Quân đang suy nghĩ vu vơ thì cả hai đã bước ra khỏi trường, cậu quay sang nhìn cô thì phát hiện cô đang không tập trung, khoé miệng có lúc giương lên có lúc bĩu môi, mặt cũng có chút đỏ lên. Mọi sắc thái biểu cảm của cô đều thu vào mắt, cậu mỉm cười đưa tay nhéo má một bên cô cưng nựng giọng nói đầy sủng nịnh.
" Suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?"
" A..đau! Cậu mau buông ra."
" Hửm?"
Diệp Ninh Quân chẳng biết hôm nay bản thân lấy can đảm ở đâu mà đưa tay lên nhéo má của cậu, còn xoa xoa vài cái. Cảm xúc mềm mại khiến cô chút đắm chìm, trên môi cũng nở ra nụ cười xinh đẹp. Đây là khoảng khắc cậu nhớ nhất, cũng là lần đầu cô thoải mái cười với cậu như vậy. Vì muốn giữ khoảng khắc hạnh phúc này lâu hơn nên tùy ý cho cô vuốt ve, bản thân hơi cúi xuống để cô thuận tiện hơn.
Giây phút chiếc siêu xe dừng lại trước mặt bọn họ, Diệp Ninh Quân mới hoảng loạn rút cánh tay bản thân về. Gương mặt có hơi đỏ vì xấu hổ, cậu có chút mất mát vì khoảng khắc hạnh phúc này có hơi ngắn.
" Chúng ta lên xe, tôi đưa cậu về."
" Cảm ơn."
" Trả ơn bằng cách hôn tôi đi."
" Cậu không thể bớt lưu manh sao?"
" Đùa cậu thôi. Lên xe!"
Ngày hôm nay bọn họ đã hôn nhau ba lần rồi, nhưng cô phải công nhận kỹ thuật hôn của cậu khiến đối phương có chút đắm chìm, mỗi lần như vậy đều khiến cô mềm nhũn dựa vào cậu mà thở dốc.
Trong xe bầu không khí có hơi im lặng, Diệp Ninh Quân thì đỏ mặt ngồi quay mặt ra phía ngoài ngắm cảnh còn cậu thì mặt dày ngồi sát ngắm gương mặt xinh đẹp của cô. Bác Lý ngồi phía trước mỉm cười khi liếc nhìn cặp đôi phía sau.
Đến khu phố nhà họ Diệp, khi cô bước xuống liền bắt gặp hai mẹ con hàng xóm Trương Lạc Hồng và Mộc Bách. Nhất là Mộc Bách khi nhìn chiếc siêu xe kia liền sáng mắt, trong lòng thầm nghĩ người bên trong chắc chắn là có nhiều tiền. Thấy Diệp Ninh Quân bước ra liền chề môi, cô ta còn ngó đầu nhìn vào trong thấy gương mặt của cậu, hai mắt liền phát sáng. Mặc kệ đang đi với mẹ liền chạy đến chỗ cô giống như bọn họ thân thiết từ lâu.
" Chị Quân, chị mới đi học về sao?"
Vừa nói vừa nhìn Trần Trì, vì đột ngột xuất còn là khi không ôm chặt cánh tay cô khiến cô khó chịu, vẻ mặt cũng không kiên nhẫn mà đẩy cô ta ra.
" Ơ con bé này! Bách Bách nhà cô có lòng tốt hỏi thăm con mà con lại đẩy con bé ra."
" Lòng tốt đó con không cần. Trần Trì, tớ lên nhà đây, cảm ơn cậu đã chở tớ về!"
" Ừm."
Diệp Ninh Quân không quản mẹ con nhà họ mà bước chân lên nhà, Mộc Bách trong lòng tức giận vô cùng nhưng vẫn cố làm vẻ mặt đáng thương. Thấy hình bóng cô khuất sau cánh cửa, cậu cũng không hứng thú nữa mà đóng cửa xe rồi bảo bác Lý chạy đi. Mộc Bách vừa định lên tiếng làm quen liền nhận ngay những làn khói xe ngay ngút.
" Hừ, con nhỏ đó làm con mất mặt quá đi."
" Hay con chuyển đến trường nó học đi."
" Mẹ cho con chuyển trường thật sao?"
" Đương nhiên, không thấy cậu thanh niên vừa rồi sao? Vừa giàu vừa đẹp trai vô cùng xứng đôi với con nên con phải biết nắm lấy chứ."
" Được, mẹ cứ yên tâm! Người mà con muốn có nhất định sẽ là của con."
" Con gái mẹ xinh đẹp như thế này thế nào chàng thanh niên đó sẽ mê con như điếu đổ, haha."