Lý Toàn thở dài, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác bi thương. Người anh ruột đáng kính của hắn, nay lại biến thành loại người như thế này.
Thôi...
Hắn nhìn Lý Nghĩa, gằn giọng: "Mẹ thì em sẽ lo, cũng chẳng cần anh chị chu cấp nữa. Nhưng phải có giấy trắng mực đen ghi rõ rằng anh chị không hề chu cấp."
Tuy nói bấy lâu nay vợ chồng hắn đều gửi tiền về mỗi tháng, nhưng hắn ỷ y, cũng như quá tin tưởng vào anh trai của mình nên chẳng có bất kỳ thứ gì làm chứng cả. Nếu chị dâu lật lọng, bảo rằng hắn không lo cho mẹ thì không hay.
Giờ mẹ về ở với hắn cũng đúng, xem chị chị dâu như vậy thì ắt hẳn không phải là dâu thảo dâu hiền, nếu tiếp tục chỉ sợ mẹ phải chịu nhiều ấm ức. Tuy hắn không có bản lĩnh gì, nhưng nuôi mẹ thì hắn vẫn nuôi nổi, yêu cầu anh chị ký tên chỉ để đề phòng sau này họ nói ra nói vào mà thôi.
Nhìn anh trai với chị dâu, hắn không thể nào mà tin tưởng hai người được nữa.
Nghe Lý Toàn nói vậy, Lý Nghĩa im bặt. Dù gã hồ đồ nhưng vẫn biết nếu ký vào tờ giấy này thì chẳng khác nào để lại chứng cứ chứng minh rằng gã không chăm lo cho mẹ già. Sao gã đồng ý được.
Đặng Thu Mi cũng cảm thấy không nên ký bèn cười lớn: "Chú út làm sao vậy? Lúc trước chúng tôi nuôi mẹ, có đòi hỏi chú ký cái gì đâu. Giờ đến lượt chú, chú lại bắt vợ chồng tôi ký giấy, chú làm vậy mà xem được à?"
Lý Toàn không hơi đâu mà tranh chấp với chị dâu, hắn nói thẳng với anh trai: "Chuyện lúc trước như thế nào chúng ta đều rõ ràng. Mỗi tháng vợ chồng em đều gửi 5 đồng về cho mẹ. Bây giờ một là anh chị chu cấp lương thực mỗi tháng cho mẹ. Hai là không chu cấp, nhưng phải viết giấy rõ ràng. Anh chị đừng quên lý do tại sao mẹ lại ngồi ở chỗ này. Mấy người mà càn quấy nữa thì tôi sẽ đi mời đội trưởng đến phân xử, xem con dâu đẩy mẹ chồng bị thương thì sẽ bị phạt như thế nào!"
Phạt thì sẽ không phạt nặng, nhưng nếu Lý Toàn làm lớn chuyện thì danh dự của vợ chồng Nghĩa sẽ mất hết, từ đây mang tiếng bất hiếu đến suốt cuộc đời, sống ở thôn bị người xa lánh, sau này con trai con gái họ lớn lên thì chuyện dựng vợ gả chồng cũng rất gian nan.
Sắc mặt Lý Nghĩa trở nên rất khó xem. Đặng Thu Mi bĩu môi: "Chú bắt chúng tôi ra lương thực nuôi mẹ, vậy còn chú thím ra được cái gì? Chỗ ở hả?"
Nãy giờ Lê Thuỳ im lặng, nhường sân khấu cho chồng, nghe vậy liền cười lạnh: "Chị chăm sóc mẹ lâu như vậy mà còn không biết sao? Ngoài lương thực, mẹ còn cần tiền mua thuốc men, cần tiền mua thịt mua sữa để bồi bổ, một năm bốn mùa cần tiền để đổi quần áo mới, bộ chị nghĩ chỉ ăn là đủ chắc."
Đừng nói Đặng Thu Mi, những người khác nghe đều choáng váng. Nào là thuốc, nào là thịt, nào là sữa, rồi còn quần áo mới, mấy thứ này một năm đã tốn không ít tiền rồi.
Mọi người đánh giá sắc mặt của Lê Thuỳ, thấy cô ấy nói một cách đương nhiên như vậy thì biết cô nàng này nghĩ như thế nào liền nói như thế ấy. Trong nhất thời, ai cũng hâm mộ bà cụ đang ngồi trên giường.
Đặng Thu Mi và Lý Nghĩa bị em dâu nói mà mặt mày trắng xanh. Đặng Thu Mi đuối lý, chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm: "Nói thì ai chả nói được."
Chuyện đã đến nước này, hai gia đình xem như đã xé rách mặt. Vợ chồng Lý Nghĩa tiếc tiền nên phải ký vào tờ giấy mà em trai yêu cầu, bên trong ghi rõ họ không chu cấp cho mẹ già.
Họ không thể phản kháng, bởi hai người này cũng sợ Lý Toàn mời đội trưởng lên làm lớn chuyện. Mà đưa lương thực thì họ lại không hài lòng, dù trong mắt họ mẹ già ăn cũng chẳng được bao nhiêu.
Tờ giấy này xem như nhược điểm của vợ chồng Lý Nghĩa, họ không nghĩ đến, nếu Lý Toàn cầm nó đi rêu rao thì họ vẫn mang danh bất hiếu như thường.
Có điều hai người này khôn lõi, biết tờ giấy bất lợi đối với bọn họ nên từ đây cho mãi đến hết cuộc đời đều không xuất hiện trước mặt vợ chồng Lý Toàn.
Dù sao gánh nặng đã quăng cho người khác, bọn họ cảm thấy rất nhẹ nhàng rồi, những chuyện còn lại không cần suy nghĩ nhiều cho mệt người.
Lý Toàn cầm tờ giấy cũng chỉ để lại chứng cứ, nếu sau này vợ chồng anh trai có dây dưa thì còn có cái để mà trị bọn họ. Nói cho cùng vẫn là anh em ruột, nếu gia đình anh trai đã biết điều như vậy thì hắn không cần làm gì thêm nữa.
Riêng mẹ của hai người, bà lão ngồi trên giường im lặng không nói câu nào, cũng nhân cơ hội xem rõ bản tính của vợ chồng con trai cả. Càng xem, lòng bà càng lạnh lẽo, từ đây không nhắc gì đến hai vợ chồng này nữa.
Kết cục này đã tương đối viên mãn rồi. Đợi đến khi y tá của bệnh viện thấy mọi người tụ tập đông quá mà qua xem thì vở kịch cũng đã kết thúc. Mấy cô dì chú bác phòng bên vừa giải tán vừa bàn luận, cảm giác vẫn chưa đã thèm lắm.