Nàng cũng không tiếp tục truy vấn, trực tiếp kéo Thịnh Kỳ vào trong viện, ngồi xuống dưới thạch đình. Nàng tự mình đem đồ ăn đã chuẩn bị sẵn bày lên, đều là những món Thịnh Kỳ thích, gồm bốn món ăn và một món canh.
Thịnh Kỳ ngạc nhiên trong chốc lát, giọng nói trầm thấp lộ ra sự không thể tin: “Ngươi làm?”
Tống Trừ Nhiên lắc đầu, thật thà đáp: “Không phải, nhưng tất cả đều do ta sắp xếp.”
Nàng ấn Thịnh Kỳ ngồi xuống ghế đá, tự mình chạy đến một bên, cầm đũa gắp đồ ăn cho Thịnh Kỳ, dẫn dắt: “Nhưng có cảm thấy thiếu cái gì không?”
Thịnh Kỳ nhìn đĩa cơm đầy thức ăn của mình, đủ loại chay mặn, nóng lạnh, nếu muốn nói thiếu thì thật sự không phát hiện ra.
Hắn ngẩng đầu khó hiểu nhìn Tống Trừ Nhiên, còn chưa kịp hỏi, nàng đã buông đũa, vỗ tay một cái, tự hỏi tự đáp: “Thiếu món chính nha!”
Nàng ngồi thẳng dậy, cực kỳ nghiêm túc mà khụ khụ, Đông Phúc liền bưng khay đi lên.
Trên khay là hai chén mì nước còn nóng hổi, đầy đủ sắc hương vị. Trong chén mì của Thịnh Kỳ, ngoài đùi gà, còn có cà rốt khắc chữ "Chúc mừng sinh nhật", cắm bằng xiên tre nhỏ, tuy hơi nghiêng lệch nhưng rất dễ thương.
Thịnh Kỳ nhìn thấy, trong lòng ngập tràn cảm động.
Nhìn chén mì trước mắt, ánh mắt Thịnh Kỳ hiện lên tia sáng. Nàng không chỉ biết sinh nhật của hắn mà còn chuẩn bị một cách long trọng như vậy để chúc mừng.
“Nguyên lai thời gian qua, ngươi vẫn luôn chuẩn bị cái này.” Hắn tâm tình rất tốt, khóe miệng mỉm cười, dùng thìa múc một muỗng canh, thưởng thức “Học từ Trương Thành sao?”
Tống Trừ Nhiên kinh ngạc chớp chớp mắt: “Ngươi đều đã biết?”
Thịnh Kỳ cúi đầu ăn một đũa mì, thong thả nuốt xuống rồi nói: “Hai ngày trước thấy trên quần áo và má ngươi còn dính bột mì, liền nghĩ ngươi đang mày mò cái gì. Bây giờ, mì này có hương vị bí truyền của Trương Thành, không khó nghĩ ra. Nhưng ngươi tự mình làm mì, ta rất bất ngờ, rất dụng tâm.”
Nghe Thịnh Kỳ khen ngợi, Tống Trừ Nhiên cười vui vẻ: “Hương vị có tốt không?”
“Nếu ngươi mở quán, quán mì của Trương Thành chỉ sợ không giữ nổi khách.”
Lời Thịnh Kỳ tuy là trêu chọc, nhưng cũng là sự khẳng định cao nhất.
Lần này Tống Trừ Nhiên chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật thật sự làm Thịnh Kỳ rất hài lòng, nàng cũng cúi đầu vui vẻ ăn mì.
Bữa tối kết thúc, trời đã tối.
Tiếng ve kêu râm ran, còn có vài con đom đóm bay múa trong đêm.
Vì hôm nay là sinh nhật, khó nén niềm vui, Thịnh Kỳ chủ động hỏi nàng có muốn cùng mình lên nóc nhà ngồi một lát.
Được lên nóc nhà là điều mà Tống Trừ Nhiên chưa từng nghĩ tới trong đời, nàng đương nhiên rất hứng thú, liền liên tục gật đầu.
Khi Thịnh Kỳ một tay nắm tay nàng, một tay đỡ eo chuẩn bị đỡ nàng lên nóc nhà, Tống Trừ Nhiên bỗng nhiên hô lên: “Dừng lại!”
Nàng vội vã bước nhanh về phòng ngủ, tìm kiếm một lúc, cuối cùng thần bí hề hề mà đi ra.
Thịnh Kỳ ôm nàng dễ dàng lên nóc nhà. Nàng vốn rất kích động, nhưng khi ngồi vào chỗ Thịnh Kỳ đã sắp xếp, nàng lại sợ hãi, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thịnh Kỳ, không dám buông ra.
Nhìn nàng sợ hãi như vậy, Thịnh Kỳ không nhịn được cười, rồi nằm ngửa trên mái nhà.
“Mỗi năm sinh nhật, ta đều một mình nằm trên nóc nhà đến khuya.” Thịnh Kỳ một tay gối đầu, nghịch ánh trăng nhìn Tống Trừ Nhiên “Đã mười năm trôi qua.”
Tống Trừ Nhiên thấy vẻ mất mát của Thịnh Kỳ, trong lòng mềm nhũn, cố ý dùng giọng nhẹ nhàng cười nói: “Nhưng năm nay có ta cùng ngươi.”
Thịnh Kỳ cười nhạt: “Đúng vậy, hôm nay ngươi mang lại không ít kinh hỉ.”
Hắn chưa từng đề cập sinh nhật mình với nàng, cũng chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ chuẩn bị gì cho hắn. Hôm nay, như thường lệ, hắn sớm trở về phủ, vốn định đợi nàng ngủ rồi tự mình lên nóc nhà.
Không ngờ nàng lại chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho hắn. Tuy chỉ có hai người, nhưng thật dụng tâm.
Hắn gần như đã quên cảm giác được người khác mang lại kinh hỉ. Hôm nay, hồi ức ấy trở lại, làm hắn xúc động mạnh mẽ.
Tống Trừ Nhiên không biết Thịnh Kỳ giờ phút này cảm khái như thế nào, nàng chỉ cười rạng rỡ: “Ta còn chuẩn bị một kinh hỉ nữa cho điện hạ.”
Thịnh Kỳ ngạc nhiên, nhìn nàng với ánh mắt tò mò.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nàng ra vẻ thần bí thật sự thu hút sự chú ý của Thịnh Kỳ. Hắn ngồi dậy, nghiêng mắt nhìn nàng, như chờ đợi nàng công bố đáp án.
Không dấu diếm, nàng từ ống tay áo móc ra túi thơm mà nàng đã tìm thấy trong phòng, giơ lên trước mặt Thịnh Kỳ: “Là túi thơm!”
“Lần trước khi chúng ta đi nam hạ, ta thấy ngươi vẫn còn treo túi thơm mà ta đã tặng lúc đầu. Cái đó ta thêu không để tâm, nghiêng lệch vặn vẹo không nói, cuối cùng còn lơ là mà phong kín lung tung. Cho nên lần này ta dành chút công phu để thêu lại. Dù hoa văn đơn giản hơn, nhưng chữ ‘Kỳ’ lần này thêu đoan chính hẳn hoi.”
Nàng bắt đầu suy nghĩ về việc thêu túi thơm này từ trước khi đi tránh nóng sơn trang. Sau nhiều lần thử, cuối cùng nàng dùng phương pháp thêu chữ thập, phác họa đồ án trên vải bằng bút cực nhỏ, sau đó một mũi kim một mũi chỉ thêu ra.
Dù so với tay nghề của Vinh Cẩm vẫn còn kém xa, nhưng so với cái túi thơm lần trước, đã tiến bộ rất nhiều.
Nàng nghiêng mắt nhìn Thịnh Kỳ, giống như đòi hỏi sự công nhận: “Ngươi hài lòng không?”
Thịnh Kỳ nuốt nước bọt hai lần, nhưng vẫn im lặng. Đột nhiên, hắn giơ tay nắm lấy tay nàng đang cầm túi thơm, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Rất hài lòng.”
“Cái gì rất hài lòng, ngươi còn chưa xem kỹ…”
Nàng cảm thấy Thịnh Kỳ đang có lệ với mình, bĩu môi, rõ ràng hắn chưa tinh tế đánh giá, lại nói gì ‘rất hài lòng’.
Nhưng khi nàng còn chưa kịp oán trách hết lời, Thịnh Kỳ bỗng nhiên cúi người, lấp kín miệng nàng bằng một nụ hôn, khẽ cắn môi nàng, bên môi nàng thầm thì: “Thật sự rất hài lòng.”