Tống Trừ Nhiên lắng nghe nghiêm túc, chớp mắt hỏi: “Vậy ngươi có ái mộ ai không?”
Nguyễn Y mặt bỗng đỏ lên, cắn môi dưới, vẻ mặt hạnh phúc gật đầu: “Là thanh mai trúc mã của ta, hắn có lý tưởng và khát vọng, là thiếu niên muốn bảo vệ kinh thành.”
Nhưng ngay sau đó, thần sắc trên mặt nàng trở nên ảm đạm: “Nhưng phụ thân ta chướng mắt hắn, cảm thấy nhà hắn không môn đăng hộ đối với nhà ta, cho rằng gả cho hắn là hạ thấp mình. Ta đã chống đối phụ thân, nói rằng nếu bị ép gả cho người mình không yêu, cả đời ta sẽ không hạnh phúc. Nhưng phụ thân lại nói đây là vì hai nhà hưng thịnh, ta làm con gái phải gánh trách nhiệm, và tình yêu chân thành cũng không nhất định sẽ mang lại hạnh phúc sau hôn nhân.”
Nghe Nguyễn Y kể, Tống Trừ Nhiên lập tức cảm thấy đau lòng.
Rõ ràng có người mình yêu, nhưng vì gia đình không đồng ý mà vận mệnh trở nên chông gai. Nữ tử còn trẻ đã phải thành hôn, nếu nam tử không có địa vị cao quý sẵn, phải mất nhiều năm mới có thể lập công danh, tình yêu của hai người rất có khả năng bị bỏ lỡ.
Cổ đại nữ tử đa số không thể tự quyết định hôn nhân của mình. Trong mắt người ngoài, hôn nhân không phải là nghi thức vì hạnh phúc, mà là công cụ để củng cố địa vị.
Hoàng thất có quan hệ hòa thân với quốc gia khác, và thế gia cũng dựa vào hôn nhân để củng cố địa vị lẫn nhau.
Không phải tất cả phụ thân đều giống như Tống Hoành, đặt nữ nhi lên hàng đầu.
Khi đó, phụ thân đã tận tình khuyên bảo nàng không nên có liên lụy với Thịnh Kỳ vì sợ rằng Thịnh Kỳ, là hoàng tử, sau này sẽ có nhiều thê thiếp, khiến nàng bị ủy khuất.
Tống Hoành từ đầu đến cuối không nghĩ tới việc nếu nàng gả đi, Thịnh Kỳ có thể mang đến cho ông quan chức lớn hơn hay không, mà chỉ lo cho hạnh phúc của nàng.
Cùng lúc đó, trong thời đại này, không phải tất cả nam tử đều tôn trọng nữ tử như Thịnh Kỳ. Khi thành thân, Thịnh Kỳ đã sinh khí khi nàng muốn hy sinh hạnh phúc của mình để cứu Tống gia, và tức giận mắng rằng Tống gia có Tống Hoành và Tống Đình Chi, sao lại đến lượt nàng tự mình dâng lên.
Trong mắt Thịnh Kỳ, hôn nhân chưa bao giờ là trò đùa, mà là minh chứng ước định để cùng nhau vượt qua cả đời.
Tống Trừ Nhiên đột nhiên thấy may mắn khi xuyên vào thế giới này, gặp gỡ phụ thân và huynh trưởng đều sủng ái mình. Nàng hao hết tâm tư gả cho Thịnh Kỳ, và cũng nhận được đủ sự tôn trọng và tự do.
Nàng ngước mắt nhìn Nguyễn Y, nhất thời không biết nên an ủi thế nào, thì nghe Nguyễn Y bỗng nói: “Mẫu thân đưa ta tới đây, phụ thân không thể tới được, để ta có thể giải sầu, đợi khi nàng khuyên bảo phụ thân xong sẽ đón ta về.”
Nghe đến đó, Tống Trừ Nhiên cảm thấy vui mừng, vì Nguyễn Y còn có một người mẹ hiểu và yêu thương mình, sẵn sàng tranh thủ hạnh phúc cho nàng.
“Nếu mẫu thân ngươi đưa ngươi đến đây để giải sầu, ngươi mà lại cứ khóc thút thít thì chẳng phải sẽ làm mẫu thân ngươi thất vọng sao?” Tống Trừ Nhiên dắt tay Nguyễn Y, vỗ nhẹ lên mu bàn tay: “Ngươi có phải chỉ một mình ở sơn trang này không?”
Nguyễn Y theo bản năng gật đầu, không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy.
Thấy Nguyễn Y đáp lại, Tống Trừ Nhiên bỗng nhiên cười mở lời: “Không bằng những ngày tới ngươi cùng ta và tẩu tẩu đi cùng, như vậy cũng tốt, có bạn chẳng phải tốt hơn sao?”
Lúc này nàng thực sự cần một người đồng hành ở bên cạnh. Dù đã tạm thời tin tưởng Lý Tử Yên không có ý đồ xấu, nhưng lòng đề phòng vẫn không thể thiếu.
Ít nhất, có thêm một người bạn bên cạnh sẽ khiến Lý Tử Yên không dễ dàng thực hiện ý đồ nếu có. Nếu Lý Tử Yên thực sự có kế hoạch gì, việc phải băn khoăn vì sự hiện diện của người khác sẽ làm ả khó hành động hơn.
Nếu không có ý xấu, chỉ có nàng vô tình gặp chuyện, thì người này cũng sẽ là nhân chứng bảo vệ nàng.
Tìm kiếm Nguyễn Y làm đồng bạn không chỉ giúp Nguyễn Y thật sự giải sầu, mà còn là biện pháp an toàn cho chính mình.
Nguyễn Y ngơ ngẩn nhìn nàng, không ngờ nàng sẽ mời người mới gặp lần đầu đồng hành. Ánh mắt chợt lóe lên, sau một lúc lâu mới không xác định hỏi: “Thật sự có thể chứ?”
“Tất nhiên là có thể, chúng ta mỗi ngày nghe diễn, tâm sự, cuộc sống như vậy mới là vui vẻ.” Tống Trừ Nhiên cười khanh khách “Ngươi vì chỉ có một mình nên mới miên man suy nghĩ, có thêm bạn bè thì sẽ không buồn nữa.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Có vẻ nàng đã thuyết phục thành công, Nguyễn Y cuối cùng gật đầu đồng ý. Nàng vội vàng nói cho Nguyễn Y biết nơi ở của mình, và thật trùng hợp, phòng của Nguyễn Y cách phòng nàng không xa.
Có lẽ đây chính là duyên phận. Thấy trời đã khuya, Tống Trừ Nhiên chủ động nắm tay Nguyễn Y, dẫn nàng trở về. Khi vừa lên lầu, nàng nhìn thấy Hàn Nguyệt đang lo lắng chờ ở cửa sương phòng.
Nhìn thấy nàng xuất hiện, Hàn Nguyệt sốt ruột chạy tới: “Tiểu thư, ngài đi đâu vậy? Ngài ra ngoài sao không gọi nô tỳ một tiếng, vạn nhất…”
Hàn Nguyệt còn định nói tiếp nhưng thấy Tống Trừ Nhiên đi cùng một người nữa, liền im lặng.
Tống Trừ Nhiên hiểu rõ sự lo lắng của Hàn Nguyệt, sợ rằng nàng một mình hành động có thể gặp nguy hiểm từ Lý Tử Yên. Nàng buông tay Nguyễn Y, đến bên cạnh Hàn Nguyệt, nói với Nguyễn Y: “Ngày mai gặp lại.” Rồi dẫn Hàn Nguyệt rời đi.
Hàn Nguyệt lo lắng hỏi: “Tiểu thư, cô nương kia là ai? Tiểu thư đối đãi với nàng sao tốt vậy? Nàng có phải là người tốt không?”
Ba câu hỏi liên tiếp khiến Tống Trừ Nhiên bật cười: “Xem tướng mạo thì nàng là người tốt. Nàng đến sơn trang một mình, ta mời nàng cùng chúng ta đồng hành, như vậy ngươi có thể hảo hảo chiếu cố tẩu tẩu mà không cần lo cho ta.”
Nếu nói về việc nhìn người, trong thế giới hiện thực của nàng, công ty đầy rẫy những trò lừa lọc và âm mưu, nàng đã chịu nhiều tổn thất và cuối cùng cũng nhìn rõ những kẻ bề ngoài thân thiết nhưng đ.â.m thọc sau lưng.
Ở nơi này, dù mưu lược cổ đại có khó đoán, nhưng sự chân thành giữa người với người vẫn dễ nhìn thấy hơn so với những đồng nghiệp nữ trong công ty.
Hơn nữa, nàng đã gặp nhiều người không được miêu tả kỹ trong sách. Nếu cảm thấy không vừa lòng, thì người đó thường có nhiều vấn đề thật sự. Vì thế, nàng mới có sự tự tin như hiện tại.
Nguyễn Y không giống như là người xấu, nàng tin tưởng điều đó thật sự.