Đây là lần đầu tiên Lê Phi Phàm phát bệnh trong khi vô cùng tỉnh táo.
Lúc anh được Hoắc Uẩn Khải ôm lấy, người đã lịm đi.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều hoảng sợ.
"Đi bệnh viện!" Hoắc Uẩn Khải ôm người bước lên xe.
Tài xế nhìn sắc mặt trắng bệch của người trong lòng Hoắc Uẩn Khải, đạp chân ga trực tiếp lái ra ngoài.
Sự cố quá đột ngột, xe của Hoắc Uẩn Khải nháy mắt đã rời khỏi tiệc tối.
Những người đi ra sau đều bàn tán sôi nổi, không ai chú ý tới người vừa bị đuổi theo, giờ phút này đã bị người ta che miệng kéo vào ngõ tối.
Một trận đấm đá lặng lẽ qua đi, người nằm trên mặt đất thoạt nhìn rất chật vật.
Cậu ta rất gầy, quần áo bẩn thỉu, tóc cắt lởm chởm.
Người đàn ông cầm đầu giẫm lên eo cậu ta, nói: "Chạy nữa đi, sao cậu không tiếp tục chạy? Vừa rồi cậu cố chạy về phía chiếc xe bên đường đúng không?”
Người đàn ông nắm lấy tóc cậu ta, buộc người phải ngẩng đầu lên.
"Thư Dịch Khinh." Người đàn ông cầm đầu cười nhạo: "Cậu còn tưởng mình là thiếu gia nhà họ Thư cao quý lúc trước, là chủ nhân của những chiếc xe hơi và biệt thự sang trọng đó ư, cậu nghĩ mình xứng à? Tôi cảnh cáo cậu, phải trả tiền đánh bạc mà cha cậu nợ chúng tôi, bao gồm tất cả số tiền cậu vay, trong vòng một tuần phải trả hết, nếu không thì không chỉ là một bài học đơn giản như vậy đâu, nghe hiểu chưa?”
Dường như người bị đánh cho chảy máu trên trán không nghe lọt tai những lời này.
Hình ảnh trong đầu cậu ta dừng lại ở lúc Hoắc Uẩn Khải ôm người lên xe.
Cậu ta đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, chỉ cảm thấy lòng ghen tuông như lửa đốt cứ hừng hực trong lồng ngực mình.
Ánh sáng ở đầu hẻm giao nhau giữa sáng và tối, giống như cuộc sống đảo ngược của cậu ta và Lê Phi Phàm.
Người vốn nên sống trong ngõ nhỏ tối tăm này rõ ràng không phải mình.
Không nên là mình!
Đám người kia nhìn người nằm dưới đất ngẩn ngơ, ánh mắt lại càng thêm u ám, không nhịn được muốn mắng một câu xui xẻo.
Người cầm đầu đẩy cậu ta ra.
"Bệnh thần kinh." Mắng xong, gã đạp thêm một cái nữa mới dẫn người rời đi.
Sau khi nhóm người này rời đi, người nằm trên mặt đất mãi không nhúc nhích.
Cho đến khi trong hẻm vang lên tiếng bước chân.
Có người ngồi xuống trước mặt Thư Dịch Khinh, hắn ta đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo khoác đen: "Em trăm phương nghìn kế chạy trốn khỏi tôi để trở thành bộ dáng quỷ quái như bây giờ?”
"Anh đang dạy đời tôi đấy à?" Người trên mặt đất ngẩng đầu lên, căm hận nhìn chằm chằm người ngồi trước mặt mình, cười khẩy nói: "Đỗ Phong, anh cho rằng nói vậy thì tôi sẽ thỏa hiệp với anh sao? Anh đừng mơ! Anh chỉ càng khiến tôi cảm thấy anh đạo đức giả! Thật kinh tởm!”
Đỗ Phong không nói gì.
Nhưng Thư Dịch Khinh đột nhiên lên cơn co giật.
Khuôn mặt cậu ta nhăn nhó, cuộn tròn người lại, răng va lập cập vào nhau.
Lúc này vẻ mặt Đỗ Phong mới thật sự lạnh lẽo.
Hắn ta nhéo gáy của Thư Dịch Khinh, lạnh lùng nói: "Động đến thứ kia?”
"Anh đang nói cái gì? Chất gây nghiện à?" Thư Dịch Khinh không chút tránh né, nghênh đón tầm mắt Đỗ Phong, cố ý cười ra tiếng: "Thứ này rất tốt, nó không phải là gốc rễ sinh tồn của nhà họ Đỗ các người sao? Tôi nói cho anh biết, ngày đầu tiên tôi rời khỏi anh đã lấy được loại bột đó, một lần đã nghiện, nhưng nó làm tôi rất suиɠ sướиɠ, loại vui sướng mà trước đây chưa từng có!”
"Thư Dịch Khinh!" Đỗ Phong tức giận ném người xuống đất.
Thanh niên lăn ra đất cười thành tiếng.
Cậu ta không khống chế được cơn nghiện, cười nói: "Rất nhiều thứ đã thay đổi, không ngờ cuối cùng chỉ có một nhân vật râu ria như anh là đúng với bối cảnh nhất.”
Hiển nhiên Đỗ Phong không để tâm đến lời nói của cậu ta.
Hắn ta lại tiến lên hai bước, kéo cổ áo nâng người lên, không để ý đến người trong tay giãy dụa, giống như kéo một con chó ra đầu ngõ.
"Buông tôi ra!" Thư Dịch Khinh đấm hắn ta.
Nhưng cơn nghiện dần kiểm soát lý trí, cậu ta nhanh chóng vứt hết liêm sỉ mà ôm lấy đùi Đỗ Phong, miệng lẩm bẩm: "Vậy anh cho tôi thứ đó đi, cho tôi tiền đi! Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, Đỗ Phong anh cho tôi được không? Gϊếŧ người ngồi tù anh cũng không sợ, vì sao lại đối với tôi như vậy! Tại sao!”
Đỗ Phong kéo người ra khỏi ngõ nhỏ, ném lên chiếc xe đang chờ ở bên ngoài.
Hai người trong xe thấy Đỗ Phong bèn gọi một tiếng anh Phong, hắn ta nói với người lái xe: "Điều tra rõ ràng người bán ma túy cho cậu ta, chặt bỏ hết tay chân cho tôi.”
"Vâng." Người lái xe lên tiếng.
Một người khác bên ghế phụ quay đầu lại nhìn Thư Dịch Khinh đang điên cuồng giãy dụa, lại nhìn Đỗ Phong ngồi bên cửa sổ đang khống chế không cho cậu ta động đậy, cân nhắc nói: "Anh Phong, anh cũng biết người trong cuộc đều tự nguyện, Thư... Bản thân cậu ta không muốn thì người trong nhà sẽ nể mặt anh, không đưa đồ cho đâu.”
"Cậu biết tôi ghét nhất cái gì." Đỗ Phong nhìn thoáng qua.
Người ngồi ghế phụ không nói gì nữa.
Đỗ Phong ghét chất gây nghiện nhất, nhưng hắn ta lớn lên ở nơi đó, chỉ cần còn sống thì sẽ không tránh khỏi phải tiếp xúc với những thứ kia.
Tất nhiên cũng không thể ngăn chặn được.
Lúc này người lái xe cũng liếm môi, cũng nói theo: "Anh Phong, tụi em vẫn nghĩ rằng sau khi nhà họ Đỗ sụp đổ, anh sẽ rời khỏi Thịnh Kinh, không phải lúc trước anh cũng lên kế hoạch như vậy sao? Hiện tại anh vẫn còn ở đây, không lẽ là vì cậu ta?”
"Ừm." Đỗ Phong cũng không phủ nhận.
Người hỏi chần chờ một chút: "Anh Phong, anh thật sự thích cậu ta như vậy sao?”
Đỗ Phong không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn người cứ mãi đấm đá hắn ta giống như người điên vậy.
Trong đầu xuất hiện hình ảnh đêm mưa kia, Thư Dịch Khinh cầm ô ngồi xổm trên đất hỏi “anh không sao chứ”.
Mặc dù hắn ta biết người này tiếp cận mình là có ý đồ, sau này ở chung với nhau, tất cả những khoảnh khắc dịu dàng giữa bọn họ đều là giả vờ để lừa gạt lẫn nhau, nhưng hắn ta phải thừa nhận bản thân mình không thể buông bỏ được.
Hắn ta nhìn thấy bóng dáng của mình trong quá khứ thông qua Thư Dịch Khinh.
Một bản thân đang dần thối nát trong bóng tối.
Có cảm xúc tàn ác đang không ngừng xâu xé hắn ta, giống như đang nói– giữ chặt được người này thì sẽ giữ lại được chút tình cảm giả dối kia.
Cũng như níu lấy chính bản thân mình.
Nhưng Thư Dịch Khinh lại giấu chuyện dính vào thuốc phiện, chuyện đó đã chạm đến giới hạn của hắn ta.
Lúc Thư Dịch Khinh cắn thật mạnh vào cổ tay hắn ta, Đỗ Phong nắm lấy cằm Thư Dịch Khinh, nắm mạnh đến mức như muốn tháo khớp hàm cậu ta.
Hắn ta lạnh lùng nhìn dáng vẻ Thư Dịch Khinh không ngậm được miệng, nước miếng chảy ròng, nhìn Thư Dịch Khinh đang không màng đến danh dự mà cầu xin hắn ta tha thứ, Đỗ Phong hỏi: "Em nói xem, phải làm sao em mới chịu cai nghiện, hơn nữa còn đảm bảo sau này sẽ không đụng vào thứ kia nữa?”
Thư Dịch Khinh há miệng, vào lúc trợn trắng mắt cũng chỉ lẩm bẩm: "Cho tôi thuốc, cho tôi thuốc!”
...
Bên kia, trong một phòng bệnh cao cấp của bệnh viện trung tâm thành phố.
Lê Phi Phàm yên lặng nằm trên giường.
Vài bác sĩ hội chẩn xong đều lắc đầu, tỏ ý không nhìn ra được vấn đề gì.
"Nhị gia." Một bác sĩ tiến lên nói với người đàn ông cao lớn vẫn luôn đứng bên cạnh: "Thật ra, kết quả kiểm tra sức khỏe của cậu Lê không có vấn đề gì nghiêm trọng, chứng tim đập nhanh trước đó đã được điều dưỡng thích hợp cho nên không chuyển biến nặng, mà lần này lại đau đến mức ngất xỉu thì...”
"Không tìm ra được nguyên nhân đúng không?" Hoắc Uẩn Khải nhìn người trên giường bệnh hỏi.
Bác sĩ gật đầu, vẻ mặt khó xử.
Bó tay trước bệnh tình của bệnh nhân với tư cách là bác sĩ, là bọn họ không làm tròn bổn phận, hơn nữa còn phải đối diện với Hoắc Nhị gia nên bác sĩ khó tránh khỏi cảm thấy hổ thẹn và lúng túng.
Nhưng điều khiến bác sĩ bất ngờ là dường như Hoắc Uẩn Khải từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh.
Cuối cùng hắn chỉ hỏi: "Khi nào thì em ấy mới tỉnh lại?”
"Chúng tôi đã tiêm thuốc giảm đau." Bác sĩ nói: "Khoảng bảy tám giờ sáng sẽ tỉnh lại.”
"Biết rồi, mọi người cứ đi ra ngoài trước đi.”
Lần này, Lê Phi Phàm thật sự không hề nghe thấy tiếng động xung quanh, anh không nửa tỉnh nửa mê như lần trước, mà lần này anh cũng không biết bản thân đang nằm mơ.
Lúc Lê Phi Phàm mở mắt ra đã thấy mình được Hoắc Uẩn Khải ôm, bám vào mép thuyền.
Những hạt mưa trĩu nặng táp vào mặt rất đau, trên đỉnh đầu là mây đen dày đặc, dưới chân là sóng lớn cuồn cuộn.
Sức nặng của hai người đều dồn hết lên bàn tay đang bám trên mép thuyền của Hoắc Uẩn Khải, cả người Lê Phi Phàm ướt sũng, anh ngẩng đầu, nhìn thấy máu trên cánh tay hắn chảy dọc theo dòng nước mưa, trên người hắn toàn là máu, không nhìn được vết thương ở chỗ nào.
Lê Phi Phàm há miệng muốn nói gì đó, nhưng anh lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Anh chỉ cảm nhận được Hoắc Uẩn Khải đang nói bên tai mình: "Cố thêm một chút nữa, sẽ không sao cả.”
Sau đó lại cười khẽ: "Ngoan, tôi không sao.”
Lê Phi Phàm muốn mắng hắn nói dối, hắn chảy nhiều máu như vậy mà không sao gì chứ.
Nhưng nhìn khắp xung quanh, nỗi tuyệt vọng khi không nhìn thấy bờ biển lại chân thật như vậy.
Lê Phi Phàm bắt đầu giãy dụa, muốn hắn thả anh ra.
Nhưng thoáng chốc, Lê Phi Phàm lại phát hiện bản thân đang đứng trong Ngọc Kinh Viên.
Phong cảnh ngày xuân rất đẹp, mấy cây hải đường trong vườn đang nở rộ.
Chú Phúc già nua chống gậy vào cửa, thấy anh thì mở miệng nói: "Cậu Lê, gần đây bận rộn như vậy thì cũng đừng ra ngoài, nhân cơ hội nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa mới phải.”
Lê Phi Phàm đang ngạc nhiên muốn hỏi sao chú Phúc lại già như vậy.
Kết quả, anh lại nghe thấy chính bản thân mình nói rằng: "Không có gì, đã quen rồi, không vất vả.”
"Sao lại không vất vả cho được." Chú Phúc thở dài: "Nhị gia đã mất được mấy năm, may mà có cậu giúp Tiểu Thất gia chống đỡ nhà họ Hoắc, quanh năm suốt tháng không có được một ngày thảnh thơi.”
Lúc này Lê Phi Phàm mới nhận ra Ngọc Kinh Viên này đã thay đổi.
Rõ ràng vẫn là dáng vẻ mà anh quen thuộc, hoa cỏ tươi tốt, hành lang như mới.
Nhưng mà lại có chỗ không giống.
Cố nhân đã già rồi, cảnh còn người mất. Ngay cả gió ở Ngọc Kinh Viên cũng mang dáng vẻ tịch mịch và cô đơn.
Lê Phi Phàm đi từng bước về phía trước, anh đi qua con đường nhỏ quen thuộc, đi qua bậc cửa trong sân, cuối cùng đi tới trước một cánh cửa gỗ.
Vừa đẩy cửa ra, tất cả bài vị của nhà họ Hoắc mà anh từng nhìn thấy ở trong từ đường nhà cũ đều ở đây. Anh quen thuộc bước qua cánh cửa, tiến lên phía trước, cầm lấy một nén nhang rồi thắp lên.
Lúc cắm nén nhang vào lư hương, Lê Phi Phàm nhìn thấy một tấm bài vị mới trên hàng bài vị của thế hệ trẻ nhà họ Hoắc.
Cũng chỉ có một tấm duy nhất.
Là của Hoắc Uẩn Khải.
Lê Phi Phàm nghe thấy bản thân nói một cách rất bình tĩnh: "Gần đây cũng khá bận rộn.”
"Tập đoàn hoạt động rất thuận lợi, em không hề biết hóa ra anh lại lén cho em nhiều cổ phần như vậy, nhưng năm nay em đã giao hết cho Hoắc Thất.”
"Gần đây sức khỏe của mẹ anh không được tốt lắm, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, cũng đang uống thuốc.”
“...”
Lê Phi Phàm cảm thấy hoảng hốt không thôi đối với sự dông dài của mình.
Anh nghĩ, Hoắc Uẩn Khải chết rồi sao? Sao một nhân vật chính như hắn lại chết được?
Anh đang mơ phải không?
Lúc nghĩ đến điều hoang đường này, Lê Phi Phàm vừa hay lại nghe thấy có người gọi mình.
Sau đó, anh chợt mở mắt tỉnh dậy.
Trước mắt là dáng vẻ Hoắc Uẩn Khải cau mày, hắn đứng rất gần, đang đưa tay chạm nhẹ khóe mắt anh, nói: "Sao lại khóc?”
"Hoắc Uẩn Khải?" Lê Phi Phàm nghi ngờ nói.
Sau khi lên tiếng mới phát hiện giọng nói của bản thân nhỏ đến mức khó nghe thấy được.
Tay Hoắc Uẩn Khải vẫn đang để bên sườn mặt anh, hắn thấp giọng đáp một tiếng: "Ừm.”
Sau đó hỏi: "Em mơ gì vậy?”
Lê Phi Phàm nhất thời nghĩ tới gì đó, sau đó lớn tiếng nói: "Có phải anh chuyển cổ phần cho em không?”
Rõ ràng Hoắc Uẩn Khải có hơi sửng sốt: "Mơ thấy cái này?”
Lê Phi Phàm khẽ ngọ nguậy ngồi dậy khỏi giường.
Hoắc Uẩn Khải muốn cản anh lại, bảo anh đừng có hoạt động mạnh như vậy, nhưng anh lại xách gối lên đánh hắn.
"Mơ thấy ông đây kế thừa toàn bộ tài sản của anh!”
"Lại còn làm việc mệt chết đi sống lại vì nhà họ Hoắc của anh!”
"Anh lấy về đi! Cút! Không cần tiền của anh!”