Lê Phi Phàm đi theo Hoắc Uẩn Khải trở về văn phòng của hắn.
Hoắc Uẩn Khải ung dung ngồi vào ghế, ra vẻ thuận miệng hỏi anh: “Sao hôm nay lại đến đây?”
“À, đúng rồi.” Rốt cuộc Lê Phi Phàm cũng nhớ tới chuyện chính, anh trực tiếp nói: “Tôi định đi châu Âu.”
Động tác lấy văn kiện của Hoắc Uẩn Khải bỗng khựng lại.
Hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi anh: “Cậu muốn đi châu Âu?”
“Ừ.” Lê Phi Phàm hơi do dự, bởi vì anh phát hiện– Tuy giọng điệu của Hoắc Uẩn Khải nghe có vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt của hắn lại không hẳn là vậy. Lê Phi Phàm không hiểu rõ rốt cuộc là vì sao, anh thắc mắc: “Ừm… Có vấn đề gì sao?”
Hoắc Uẩn Khải hỏi ngược lại anh: “Cậu thấy thế nào?”
Lê Phi Phàm tỏ ra vô tội: “Tôi không biết được, tôi vừa mới đến vào mười phút trước mà.”
“Không biết à.” Hoắc Uẩn Khải gật nhẹ đầu: “Rất tốt.”
Hắn vừa dứt lời bèn trực tiếp bấm số nội bộ gọi đến văn phòng thư ký, không đợi bên kia mở miệng đã nói thẳng: “Hủy hết toàn bộ lịch trình ngày hôm nay cho tôi, đúng, hủy hết.”
Sau khi nói xong, hắn cúp máy luôn, Lê Phi Phàm trơ mắt nhìn Hoắc Uẩn Khải đứng dậy khỏi ghế. Hắn còn lịch sự cài nút áo ở phần bụng của bộ vest, sau đó đẩy ghế ngồi bước ra.
Động tác thoạt nhìn rất bình thường, nhưng không hiểu sao Lê Phi Phàm lại cảm thấy căng thẳng khi thấy hắn bước dần về phía mình.
Thậm chí anh còn vô thức lùi về phía sau hai bước.
Trong đầu vẫn đang nghĩ rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.
“Dừng, dừng lại đi.” Lê Phi Phàm đã đứng sát vào kệ sách, anh lên tiếng trước.
Quả nhiên Hoắc Uẩn Khai dừng lại cách chỗ anh khoảng hai mét.
Não bộ của Lê Phi Phàm nhanh chóng chuyển động, tâm tư xoay chuyển như đã bắt được điều quan trọng nào đó, anh lập tức nói: “Tôi thừa nhận! Tôi đã đi ngược lại lương tâm mà hủy bỏ hạng mục đầu tư sản phẩm AI kiểu mới của công ty, nhưng năm ngoái hạng mục này đã được văn phòng dự án đầu tư thông qua rồi mà, chẳng qua năm nay tôi mới thấy công nghệ của bọn họ đã vào độ chín.
Tôi chỉ là tìm ra cách dùng mới của một thứ phế phẩm thôi, anh không thể nói tôi không có đạo đức được. Anh cũng hiểu là thương trường như chiến trường mà.”
Hoắc Uẩn Khải không nghĩ tới anh sẽ nói một tràng dài như vậy.
Hắn nhìn anh hỏi: “Vậy nên bây giờ cậu đang sám hối với tôi?”
“À, xem ra không phải.” Lê Phi Phàm vừa nhìn thấy biểu cảm của hắn đã biết mình đoán sai, anh thở phào nhẹ nhõm: “Tôi cũng cảm thấy không phải như vậy, anh đâu phải là người nhỏ mọn.”
Hoắc Uẩn Khải khoanh tay, nói: “Xem ra cậu lén làm không ít chuyện sau lưng tôi.”
“Đâu có.” Lê Phi Phàm không thừa nhận, anh cười nói: “Cái này còn không phải bởi vì tôi nợ anh quá nhiều tiền hay sao, chỉ cần ôm đùi anh là có thể phát tài, coi như chơi đùa, không có gì đáng nói ấy mà.” Anh lại nhấn mạnh: “Nhưng mà tôi thề, những chuyện đạp vào điểm mấu chốt hay đụng tới nguyên tắc thì tôi sẽ không làm.”
Hoắc Uẩn Khải nhận xét: “Hôm nay cậu nhanh mồm nhanh miệng đấy.”
Lê Phi Phàm gượng gạo uốn éo trước kệ sách: “Tại vì thoạt nhìn anh như sắp nổi giận ấy.”
“Ồ?” Hoắc Uẩn Khải thốt ra một âm tiết nghi vấn, hắn bình tĩnh hỏi: “Vậy ư?”
Lê Phi Phàm sợ nhất khi thấy hắn như vậy, bởi vì mỗi lần Hoắc Uẩn Khải lộ ra biểu cảm như thế này là anh biết hắn không đùa, chắc chắn lúc này đã tức lắm rồi.
Lê Phi Phàm ngập ngừng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy cậu nói thử xem.”
Lê Phi Phàm nghi hoặc: “Nói cái gì cơ?”
“Nói xem cậu đã làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm rồi.”
Lại thế rồi.
Lê Phi Phàm không nhịn được mắng thầm ở trong lòng.
Hoắc Uẩn Khải am hiểu nhất là không nói gì nhưng luôn có thể khiến người trước mặt hắn bị dọa sợ trước.
Chẳng qua Lê Phi Phàm của hiện tại đâu còn là Lê Phi Phàm lúc mới quen biết Hoắc Uẩn Khai nữa.
Ban đầu anh không dám khiêu khích hắn, hiện tại từ tận đáy lòng, anh đã không còn sợ hãi trước thân phận của Hoắc Uẩn Khải nữa.
Đương nhiên cũng bởi vì thái độ dung túng từ trước tới nay của Hoắc Uẩn Khải mới khiến Lê Phi Phàm tràn đầy tự tin như vậy.
Cho nên khi Hoắc Uẩn Khải bày ra vẻ “Tự mình nói, đừng để tôi ép hỏi cậu”, Lê Phi Phàm thật sự nghiêm túc hồi tưởng lại.
Chỉ tiếc anh mới tăng ca mấy ngày liên tục nên đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Suy nghĩ hơn nửa ngày, anh mới nói: “Chẳng lẽ là bởi Hồ tổng kia nhét danh thϊếp cho tôi trong tiệc rượu lần trước?
Tên đó uống say nên toàn nói mấy lời khùng điên như bảo tôi đi theo hắn.”
Sắc mặt của Hoắc Uẩn Khải lạnh hơn.
“Hồ tổng nào?”
“Cũng không phải vì chuyện này?” Lê Phi Phàm sửng sốt, lúc này mới nhớ phải trả lời hắn: “Của công ty Khải Minh đó.”
Hoắc Uẩn Khải nhìn anh chằm chằm: “Tại sao lúc đó không nói cho tôi biết?”
“Thì bởi lúc đó tôi đang đại diện cho công ty của mình mà.” Lê Phi Phàm nói: “Nói thật thì chuyện nhỏ như thế, tôi có thể tự xử lý được. Tôi tát gã một cái ngay tại chỗ, nhắc tới chuyện này tôi còn thấy xui.”
Hoắc Uẩn Khải tiến hai bước, đứng ở ngay trước mặt Lê Phi Phàm.
Chiều cao của hai người thực tế không chênh lệch lớn, chỉ tầm một phần ba cái đầu.
Nhưng khung xương của Hoắc Uẩn Khải to hơn Lê Phi Phàm rất nhiều. Khí chất của hắn còn áp đảo, lúc Hoắc Uẩn Khải ở gần Lê Phi Phàm như vậy, thoạt trông như hắn có thể ôm trọn lấy anh.
Hoắc Uẩn Khải rũ mắt, hỏi anh: “Có phải bây giờ cậu thấy bản thân rất giỏi không?”
Giọng nói của hắn nghe khá bình tĩnh.
Giác quan thứ sáu của Lê Phi Phàm nói cho anh biết đây không phải câu hỏi dễ trả lời, anh đáp theo phản xạ có điều kiện: “Tuyệt đối không phải.”
“Nhưng rõ ràng cậu không nói như vậy.” Hoắc Uẩn Khải chậm rãi nâng cằm Lê Phi Phàm.
Lê Phi Phàm mờ mịt: “Tôi đã nói không phải rồi mà.”
Hoắc Uẩn Khải không đáp, đột nhiên khom lưng nói ở bên tai anh: “Chúng ta cùng chơi một trò chơi được không?”
“Hả?” Lê Phi Phàm há hốc miệng: “Trò gì?”
Tay của Hoắc Uẩn Khải nắm lấy tay anh dắt đi, Lê Phi Phàm ngây người, để mặc Hoắc Uẩn Khải nắm tay kéo ra khỏi kệ sách. Sau đó anh bị hắn dẫn tới trước cửa phòng nghỉ riêng, Hoắc Uẩn Khải đẩy cửa bước vào.
Lê Phi Phàm nhìn sơ qua không gian phòng nghỉ.
Lúc trước anh đi theo Hoắc Uẩn Khải làm việc, giữa trưa cũng hay đến chỗ này nghỉ ngơi nên không cảm thấy xa lạ gì.
Hiện tại xem ra, bố cục không có thay đổi gì lớn.
“Sao lại tới đây…” Lê Phi Phàm vừa mới hỏi, Hoắc Uẩn Khải đang đi ở phía trước đột ngột xoay người lại.
Hắn chỉ vươn tay ra đóng cửa phòng nghỉ lại.
Lê Phi Phàm bị vây giữa hai cánh tay của hắn, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chóp mũi của Lê Phi Phàm suýt cọ vào áo sơ mi của Hoắc Uẩn Khải, anh cũng ngửi được một mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt trên cổ hắn.
“Đây là mùi gì vậy?” Lê Phi Phàm còn ngửi thêm hai cái: “Thơm đấy.”
Mùi này khác với mùi hương trên người Hoắc Uẩn Khải lúc trước.
Anh vừa hỏi xong thì đã nghe thấy một tiếng “cạch” nhỏ vang lên.
Lê Phi Phàm nghiêng người nhìn, phát hiện Hoắc Uẩn Khải đã khóa cửa.
Lê Phi Phàm hỏi: “Anh khóa cửa làm gì vậy?”
Anh thấy bầu không khí có vẻ là lạ.
Kết quả, Hoắc Uẩn Khải như đã chịu quá đủ mấy câu hỏi ngốc nghếch của Lê Phi Phàm lúc trước, hắn cười lạnh bên tai anh: “”Làm” em.”
Cho dù Lê Phi Phàm từng nghĩ tới phương diện này, nhưng anh vẫn bị hai chữ kia của Hoắc Uẩn Khải làm cho rùng mình. Anh trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lê Phi Phàm nhận ra hắn nói xong câu đó thì đã khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu.
Hắn đè anh lên cửa, đồng thời dùng sức xoay người anh lại ấn lên đó, bắt đầu đưa tay kéo quần của anh xuống.
Lê Phi Phàm chỉ cảm thấy choáng váng.
Cổ và mặt của anh đang tì vào cửa nhanh chóng đỏ bừng.
Anh vừa giãy giụa giữ chặt quần của mình vừa mắng: “Anh điên à! Mẹ nó đừng có kéo nữa, thắt lưng sắp siết trầy da bụng tôi rồi!”
Giây tiếp theo là âm thanh dây lưng bị giật ra đầy thô bạo.
Quần của Lê Phi Phàm đã sắp bị cởi.
Động tác của Hoắc Uẩn Khải rất trực tiếp, sức còn lớn.
Lê Phi phàm phải tập trung hết sức vào cái quần của mình. Tay chân anh luống cuống, chật vật không chịu nổi, anh vừa giãy vừa liên thanh nói: “Nhị gia, gia, chúng ta không thể cứ thế mà làm được đâu, anh quên là đang ở công ty à? Ít nhất cũng phải để tôi chuẩn bị tâm lý một chút, có là tội nhân bị tử hình thì trước khi lên pháp trường cũng còn có cơ hội khiếu nại cơ mà.”
Anh vừa mới dứt lời đã phải kêu rên một tiếng.
Bởi vì Hoắc Uẩn Khải cố định tay anh trên đỉnh đầu, dùng cơ thể đè chặt anh lên trên cửa.
Lê Phi Phàm khó khăn ngẩng đầu, phát hiện Hoắc Uẩn Khải đang dùng một cái cà vạt màu đen trói tay anh.
Không biết hắn thắt kiểu gì, nhìn qua rất đơn giản nhưng mà không cách nào thoát được.
Sở dĩ Lê Phi Phàm vẫn luôn giãy giụa là bởi mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ.
Anh không thể ngờ chuyện sẽ tới nước này, dù sao anh chỉ tới tìm Hoắc Uẩn Khải nói chuyện một lúc mà thôi. Từ lúc bước vào văn phòng của Hoắc Uẩn Khải đến tận bây giờ, cả quá trình chưa đầy mười phút.
Lê Phi Phàm theo bản năng lộ vẻ kinh sợ và hoảng loạn.
Đến khi tay anh bị trói chặt lại, cảm giác áp bách ở trên người Hoắc Uẩn Khải mới giảm bớt phần nào, bắt đầu bình tĩnh hơn.
Một bàn tay của hắn bắt lấy bàn tay ở trên đỉnh đầu Lê Phi Phàm, một cái tay khác thì vươn đến cởi từng cúc áo của anh. Lê Phi Phàm chỉ cảm thấy tuyệt vọng vì cảm nhận được phía dưới của mình bỗng trở nên mát mẻ, cái quần anh cố bảo vệ hơn nửa ngày chung quy vẫn bị tụt đến mắt cá chân.
Cảm giác này còn khiến anh cảm thấy thẹn thùng hơn so với việc bị người lột sạch trên giường.
Hơn nữa bây giờ là ban ngày, bức màn ở phía sau phòng nghỉ của hắn vẫn đang mở, cứ coi như tầng 69 ở rất cao, phía đối diện cũng không có kiến trúc có độ cao tương đương, nhưng Lê Phi Phàm vẫn cảm giác như bản thân đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt tất cả.
Anh đỏ bừng mặt, nghiêng đầu chôn vào trong cánh tay, buồn bực mắng một câu: “Chết tiệt.”
Đồng thời: “Tạch.”
Mép qυầи ɭóŧ màu trắng của anh bị người kéo giãn rồi lại thả tay cho bắn ngược trở về.
Lê Phi Phàm run lên, cuối cùng không nhịn được phải xoay đầu, trừng đôi mắt đỏ ửng nhìn người ở phía sau.
Đôi mắt của Hoắc Uẩn Khải cũng chứa ý cười vì phản ứng của anh.
Tâm trạng của hắn đã tốt hơn đôi chút, giây kế tiếp hắn bèn khiêng Lê Phi Phàm ném lên giường.
Tay của Lê Phi Phàm bị trói, chân bị vướng cái quần vẫn chưa tụt hết, lăn hai vòng trên giường mà vẫn không thể kéo được cái chăn che người lại. Trừ việc anh tự làm đầu tóc mình rối tung, gương mặt đỏ bừng mướt mồ hôi thì chẳng còn tác dụng nào khác.
Lê Phi Phàm không phát hiện ra dáng vẻ này của mình chỉ khiến người nhìn muốn cởi sạch đồ của anh.
Anh lườm Hoắc Uẩn Khải, mắng hắn: “Buông tôi ra! Đồ khốn nạn chỉ biết gạt người chơi trò lên giường!”
Hoắc Uẩn nghe anh mắng, hắn xoay người mở ngăn kéo tủ bên cạnh.
Sau đó hắn lấy ra mấy món đồ từ bên trong rồi xoay người ném lên giường.
Lê Phi Phàm còn chưa nhìn kỹ thì đã thấy Hoắc Uẩn Khải quỳ một chân lên trên giường.
Hắn nhặt một cái bình gì đó lên nhìn một chút, sau đó lẳng lặng bắt đầu vặn mở nắp chai.
Chờ đến khi Lê Phi Phàm nhìn rõ được thứ ở trong tay hắn, đầu óc kêu “ầm” một tiếng rồi sụp đổ.
Cho dù toàn là chữ tiếng Anh nhưng Lê Phi Phàm vẫn nhận ra được đó là một chai dầu bôi trơn.
Anh khϊếp sợ hỏi: “Anh cmn sao lại có mấy thứ này trong văn phòng?”
Hoắc Uẩn Khải bình tĩnh nhìn anh: “Trong nhà cũng chuẩn bị sẵn cái này, lần sau sẽ để cậu thử.”
“Điên mới muốn thử!” Lê Phi Phàm vừa thấy cái tên còn ăn mặc chỉnh tề ở trước mắt khiến anh ngứa răng, vừa xấu hổ vì giọng điệu bình thản của hắn. Anh nhấc chân lên đá hắn: “Cút đi!”
Kết quả quần của anh rớt một ống ra, càng tiện hơn để anh đá hắn.
Hoắc Uẩn Khải không cho Lê Phi Phàm cơ hội đó, hắn nhanh tay nắm lấy mắt cá chân của anh, thuận tay cởi luôn ống quần còn lại rồi ném cả cái quần xuống đất.
Vẻ mặt hắn không thể hiện điều gì nhưng hành vi đã nói cho Lê Phi Phàm biết – Đây là chuyện một khi đã xảy ra thì sẽ không thể quay đầu lại.
Hoắc Uẩn Khải nhìn thoáng qua Lê Phi Phàm vẫn đang nằm, giơ đồng hồ lên nhìn, nói: “Từ lúc tôi bắt đầu hỏi cậu đến bây giờ đã trôi qua mười lăm phút, vậy mà cậu vẫn chưa nhận ra được vấn đề nằm ở đâu.”
Lê Phi Phàm đâu còn sức nghĩ chuyện này, anh giãy giụa, ngoài miệng chỉ biết xả giận: “Anh mới bị điên, anh mới có vấn đề đấy.”
Hoắc Uẩn Khải nhắc nhở anh: “Mười sáu phút.”
Giây tiếp theo, Hoắc Uẩn Khải trực tiếp tách hai chân Lê Phi Phàm, đè anh xuống, xoa mái tóc của Lê Phi Phàm rồi ép anh hơi ngửa đầu lên. Đầu tiên hắn cho anh một nụ hôn sâu, sau đó mới khàn giọng nói nhỏ bên tai anh: “Từ bây giờ trở đi, khi nào cậu nhận ra mình sai ở đâu thì khi đó tôi mới dừng lại.”