Vô tư chơi đùa mấy ngày, lúc này Tu Tư cùng Phong Tảo đang thu dọn hành lý, hôm sau họ sẽ phải quay trở lại tinh cầu Thủ đô.
Những ngày này có thể nói là khoảng thời thoải mái nhất của Tu Tư trong suốt nhiều năm qua, được ở bên cạnh hùng chủ và thư phụ, hai người anh yêu nhất, mấy ngày nay thật sự hạnh phúc như ở trên mây vậy.
Mấy hôm vừa qua, Tu Tư thấy Trân Ly cười nhiều hơn, mặt mày mỗi ngày đều rất hồng hào và vui tươi, lúc nào tâm trạng cũng vui vẻ thoải mái làm cho ông như trẻ ra vài tuổi.
Nhưng điều khiến anh yên tâm nhất chính là tất cả đều là sự thật. Nghĩ đến đây, Tu Tư đang sắp xếp lại quần áo thì tâm tình cũng tốt hơn hẳn, thỉnh thoảng còn ngâm nga vài giai điệu, nghe thấy thế thì Phong Tảo cũng gia nhập, hát theo Tu Tư.
Trân Ly đứng ở ngoài cửa phòng, trên tay còn cầm theo một đống đặc sản, nghe được tiếng hát của đôi trẻ, ông vừa mỉm cười vừa lắc đầu, đứng ở đó một lúc rồi ông mới gõ cửa.
Trân Ly đưa đống đồ trên tay ra và nói: "Đây là một ít đặc sản ở đây, mặc dù không thể nói là rất ngon nhưng nó cũng có hương vị rất độc đáo đấy. Ta mang cho các con một ít để về đến tinh cầu Thủ đô còn có cái mà ăn." Mấy thứ này không phải không có trên sàn thương mại tinh tế, nhưng bởi vì là ở ven biển nên đặc sản ở đây cơ bản đều là hải sản.
Phong Tảo vui vẻ nhận lấy rồi cũng nịnh nọt nói: "Vẫn là thư phụ chu đáo, khi về con sẽ làm cho Tu Tư ăn ạ!"
Trân Ly mỉm cười rồi đi ra ngoài, để cho đôi trẻ tiếp tục chuẩn bị quần áo, ông liền không quấy rầy bọn họ ca hát.
Tu Tư không ngờ Trân Ly lại nghe thấy anh hát, nhưng mà anh cũng ngạc nhiên, bản thân vậy mà lại giống với khi còn là trùng con hay thích ca hát, sau này lớn lên, đừng nói là ca hát đến cả nghe nhạc anh còn rất ít khi nghe đấy.
Anh lắc đầu, cảm thấy nhất định là do mình quá vui nên mới như thế, ừm, cách giải thích này cũng đúng đấy chứ.
Lúc này, Tu Tư mới lén lút nhìn qua phía Phong Tảo, thấy Phong Tảo đang bận sắp xếp mấy thứ đặc sản kia, không có chú ý tới bên này, anh liền lén lén nhét bộ quần áo hình con thỏ đáng yêu vào trong vali, anh cảm thấy bây giờ không nên để cho Phong tảo phát hiện ra nó, tốt nhất là về đến nhà rồi nói.
Phong Tảo nhìn gói đồ Trân Ly đưa cho cậu, kinh ngạc nói: "Tu Tư ơi, trong này có tôm khô đó, về nhà em nấu cháo tôm cho anh nhé."
Phong Tảo bất ngờ lên tiếng làm cho Tu Tư giật mình, vội vàng khóa vali lại, trên mặt nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Tu Tư: "Được đó, hùng chủ làm món gì anh cũng thích ăn hết." Tu Tư ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Vali này đầy rồi, mấy thứ đặc sản này bỏ vào vali kia đi." Nói xong liền cầm một cái vali khác lại đây.
Đột nhiên, Phong Tảo như nhớ ra điều gì đó, vội nhận lấy cái vali rồi nói: "Mấy cái này để em sắp xếp là được rồi, anh mau xuống nhà với thư phụ đi, mai chúng ta đi rồi đó."
Tu Tư nghĩ cũng đúng, dù sao đồ đạc cũng gần sắp xếp xong hết rồi, liền nói: "Được, vậy còn lại nhờ hùng chủ nhé, anh xuống lầu đây."
Nhìn cánh cửa dần khép lại, Phong Tảo thở ra một hơi: "Nguy hiểm thật đấy, quần áo mua cho Tu Tư giấu ở bên trong, suýt chút nữa là bị phát hiện rồi."
Phong Tảo mở vali ra, bên trong là một bộ âu phục vô cùng đẹp, tưởng tượng đến cảnh Tu Tư mặc bộ đồ này vào nhất định là đẹp trai hết phần người khác luôn, he he, đặc biệt nhất là lúc tắt đèn buổi tối, chắc chắn lại càng long lanh hơn nữa.
Bên này, Phong Tảo đã vui vẻ đắm chìm vào trong tưởng tượng của cậu, không tài nào thoát ra được....
......
Dưới lầu.
Tu Tư vừa đi xuống thì đã thấy Trân Ly đang ngồi bên cửa sổ, đột nhiên Tu Tư thấy rất buồn, ngay lúc này, anh cảm thấy Trân Ly thật sự rất cô đơn.
Lần này, sau khi anh và hùng chủ rời đi thì thư phụ sẽ lại sống một mình.
Tu Tư đi tới bên cạnh Trân Ly, quyết định thử lại lần nữa, anh nhẹ giọng, mở miệng nói: "Thư phụ thật sự không đi cùng với tụi con sao? Người không cần phải lo lắng gì cả, hùng chủ đã nói vậy thì chắc chắn sẽ không để ý đâu."
Trân Ly từ phát ngốc rồi chuyển sang sửng sốt một chút, sau đó mới mỉm cười và nói: "Ta biết, cậu ấy là một hùng chủ đặc biệt, ta cũng muốn đi cùng với các con, nhưng bảo bối à, bây giờ con còn chưa mang thai trùng con, thư phụ không muốn chuyển tới sớm quấy rầy cuộc sống của các con. Con thật sự rất may mắn khi gặp được một hùng chủ đối tốt với con đó, nhưng mà trong nhà vẫn nên có thêm một bé trùng mới là tốt nhất, khi nào hai con có bé trùng thì ta sẽ chuyển tới liền, ta cũng muốn sớm nhìn thấy bé trùng con đấy."
Giờ thì Tu Tư đã biết, lúc đó Trân Ly từ chối chuyển tới sống cùng họ chắc chắn là ông cũng nghĩ tới điều này, anh có chút buồn, bây giờ thì anh cũng đã hiểu được tâm tư của thư phụ.
Trước kia, anh và thư phụ đã phải trải qua khoảng thời gian khó khăn cho nên dù hiện tại có đang sống tốt đi chăng nữa thì thư phụ vẫn luôn lo lắng rất nhiều cho anh.
Tu Tư giống như một chú trùng con, ngồi xổm xuống bên cạnh Trân Ly, vùi đầu vào trong lòng của ông, rồi khẽ nức nở.
Trân Ly nhẹ nhàng vỗ về, vuốt vuốt lưng Tu Tư, động tác của ông mềm nhẹ như trở lại lúc Tu Tư còn nhỏ, lúc ấy bọn họ bị người ta hãm hại rồi vứt bỏ, Tu Tư cũng giống như bây giờ, ủy khuất ở trong lòng Trân Ly.
Nhưng điều khác biệt chính là, Tu Tư bé nhỏ lúc ấy giờ đã trưởng thành rồi......
Không biết từ khi nào, Phong Tảo đã đứng ở một bên, yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người đến khi kết thúc rồi rời đi, tốt nhất cứ để cho Tu Tư trút hết buồn phiền ra ngoài, bản thân cậu không nên tới đó quầy rầy, hãy để cho cha con họ trút bỏ hết những ủy khuất bao năm qua.
......
Ngày hôm sau.
Phong Tảo có chút buồn nhìn Trân Ly, nói: "Thư phụ, người về trước đi ạ, chút nữa là bọn con lên tàu rồi." Phong Tảo không muốn Trân Ly nhìn cậu và Tu Tư rời đi rồi lại buồn, nên cậu mới kêu Trân Ly đi về trước.
Trân Ly cũng hiểu suy nghĩ của Phong Tảo, mỉm cười nói: "Vậy thôi, ta đi đây, khi nào Tu Tư mang thai bé trứng thì ta sẽ tới chăm sóc cho thằng bé."
Ông cũng không muốn nhìn thấy bóng dáng của hai đứa rời đi, cảm giác đó như cứa vào trái tim ông.
Mắt của Tu Tư có chút đỏ.
Nói xong, Trân Ly nhìn Phong Tảo và Tu Tư, mặc dù trong lòng rất miễn cưỡng nhưng ông vẫn ráng chịu đựng, nuốt nước mắt vào trong và rời đi.
Tu Tư buồn bã nhìn theo bóng lưng đang đi xa của thư phụ, lúc này, bỗng có một bàn tay nắm lấy tay anh.
Phong Tảo nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Tu Tư thì trong lòng cũng không chịu nổi, cậu vươn tay, vỗ nhẹ lên vai Tu Tư, an ủi nói: "Đừng buồn mà, khi nào mà có ngày nghỉ thì chúng ta lại tới đây thăm thư phụ nhé."
Tu Tư nhìn vào đôi mắt của trùng đực, trong lòng chua xót. Nghẹn ngào đáp lại.
Ngay lúc này, cách đó không xa, tất cả những chuyện vừa mới xảy ra của Tu Tư đều đã được thu vào tầm mắt của một trùng đực, hắn ta nắm chặt tay thành quyền.
"Tốt thay cho Tu Tư nhà ngươi, lần trước không mạnh tay bắt ngươi tới bên cạnh ta, hại ta trong một thời gian dài bị những con trùng khác mang ra chế giễu, bây giờ thấy ngươi sống tốt như vậy, xem ra đã tới lúc ta cho ngươi biết mùi cay đắng là như thế nào!"
Giờ phút này, trùng đực có bộ mặt dữ tợn nhìn về phía Tu Tư chính là trùng đực hồi đó đã coi trọng quân công của Tu Tư - Đức Trung.
Vì lúc trước không thể khiến Tu Tư trở thành thư hầu của mình, Đức Trung đã bị trùng đực trong giới quý tộc mang ra nhạo báng trong một thời gian dài, tất nhiên là những trùng đực trong các gia tộc khác cũng nhân cơ hội này để chế nhạo hắn một phen.
Ban đầu, mọi người cũng đe dọa muốn tự tử nếu mà gia tộc bắt bọn họ phải cưới Tu Tư, khi nào mà họ chết thì mới có thể đem hắn cưới về nhà. Suy cho cùng, số lượng quân công kia của Tu Tư mới chính là thứ mang tới thể diện cho bọn họ, đây cũng chính là thứ duy nhất mà bọn quý tộc rởm để ý tới.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Hôn Nhân Lừa Gạt
3. Hôn Luyến [ABO]
4. Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực
=====================================
Bên đây, Tu Tư và Phong Tảo đã bước lên tàu dịch chuyển, giờ phút này, họ vẫn chưa biết kế tiếp khi trở lại Thủ đô họ sẽ gặp phải chuyện gì.
Hai người ngồi xuống vị trí của mình, Phong Tảo thấy Tu Tư vẫn còn đang buồn, vội vàng tìm một bộ phim hài để Tu Tư xem cùng với cậu, bộ phim này rất hay, cho điểm cũng cao. Thực mau, Tu Tư liền dời sự chú ý lên bộ phim, cuối cùng cũng xem với Phong Tảo cười hì hì hà hà.