Túc Bạch sắc mặt đại biến. Hắn không nghĩ tới chuyện sẽ gặp mặt Diệp Lan Chi ở một nơi như thế này, liền vội vã ôm eo hai nữ nhân bên cạnh, quẹo vào một hành lang khác. Nếu để Diệp Lan Chi thấy hắn ở đây…
Không nói đến hậu quả nếu Diệp Lan Chi tức giận, chính là hắn cũng không có cách nào giải thích mình làm sao có thể ra ngoài dưới sự thủ vệ nghiêm ngặt của nhiếp chính vương phủ. Chọc giận Diệp Lan Chi, sau này đừng nói là ra cửa, chỉ sợ muốn xuống giường cũng khó đi.
Chỉ cần nhớ tới đêm đó, Túc Bạch đã cảm thấy eo mông căng thẳng, cả người lạnh lẽo không thôi, vội vàng kéo nữ nhân trong ngực đi về hậu viện.
“Gia, chuyện này chúng ta cứ quyết định như vậy đi, tiểu nhân sẽ làm đúng theo kế hoạch, nhất định không để xảy ra sai sót.” Diệp Lan Chi đang nghe thuộc hạ báo cáo bỗng dưng ngừng lại bước chân, hơi quay người lại, nhìn chằm chằm cuối hành lang, suy tư gì đó. Trong nháy mắt kia hắn cảm thấy trong tim xẹt qua một tia rung động, chỉ là cảm giác này chỉ khi nào hắn ở gần Túc Bạch mới có, nhưng mà nam nhân bảo bối kia của hắn vẫn còn đang bị nhốt ở nhiếp chính vương phủ, không thể nào có mặt ở đây được.
Diệp Lan Chi trầm tư một lát, lại nghĩ tới cái gì, ánh mắt lưu động, lạnh giọng phân phó người bên cạnh: “Chuyện này nhất định phải xử lý cho tốt.”
“Vâng.” Gã sai vặt khom lưng ứng một tiếng.
Diệp Lan Chi lại nhìn về phía cuối hành lang, hơi nhíu mày, xoay người bước ra ngoài, lên xe ngựa hồi phủ.
“Gia không phải nói muốn đi tướng phủ một chuyến hay sao?”
“Trước về phủ.”
Diệp Lan Chi âm trầm, cảm giác kích động kia khiến hắn có chút không yên, nếu không tận mắt nhìn thấy Bạch Bạch nằm trên giường ở trong phủ, hắn tổng cũng không yên tâm.
Dù sao tâm tư của Túc Bạch cũng không ở trên người hắn, mà hắn cũng bận tâm thân thể của Bạch Bạch.
Ngày ấy hắn đúng là có chút quá đáng, không nhìn một cái, tóm lại cũng không yên tâm.
Nghĩ tới người kia, hắn không khỏi bật cười, phân phó hạ nhân:
“Nhanh một chút.”
“Vâng, gia.”