"Nói xằng nói bậy, cẩn thận họa từ miệng mà ra a." Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, Trầm Ô liền nheo mắt, trong mắt cũng bắt đầu len lỏi vài sợi sát khí mong manh.
Mặc dù không phát hiện sát khí trên người hắn, nhưng lão giả vẫn có thể dựa vào linh cảm cảm nhận được điều không may sắp ập tới. Trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, lão liền nhanh chóng nói tiếp :"Công tử, thỉnh bình tĩnh, ta vẫn còn chưa nói xong a."
"Ta nhìn qua ấn đường của công tử. Nơi đây có một đóa hoa đào nở rộ, chứng tỏ gần đây ngài đã gặp được ý trung nhân..."
Mi tâm hơi giãn ra, bả vai của Trầm Ô liền hơi thả lỏng một chút, chậm rãi tựa lên trên ghế. Bởi vì ba chữ 'ý trung nhân' này, lại khiến hắn bất tri bất giác, theo bản năng dùng dư quang tìm kiếm thân ảnh của Trầm Ngân.
Chỉ là, Trầm Ô cũng không biết nên nói lão giả này là không biết thức thời, hay là ngu xuẩn nữa. Giờ khắc này, lão thế mà lại bắt đầu nói ra lời hắn không muốn nghe :"Có điều, đóa hoa này, lại cố tình là hoa đào sát."
"Là thiên phạt dành cho những thứ mà công tử đã làm ra."
"Bổn công tử đã làm gì chứ?" Trầm Ô nhướng mày, giọng nói đã ẩn ẩn lửa giận. Còn hoa đào sát, thiên phạt cái gì? Hắn không tin! Trầm Ngân rõ ràng chỉ là bông hoa trong tay hắn, để hắn tùy thời ngắt lấy.
Mặc dù phát hiện Trầm Ô giận dữ, nhưng tinh thần nghề nghiệp vẫn khiến lão giả đè nén e sợ, tiếp tục trần thuật.
"Lời thật thì mất lòng, nhưng công tử xác thực đã gây ra rất nhiều tội nghiệt. Tỷ như bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa. Từ giết người, đến cướp bóc, dâm ô, cưỡng bức,... đều đã từng làm qua."
Lời nói của lão giả, xác thực là không chừa lại một chút mặt mũi hay đường lui nào cho Trầm Ô, trực tiếp bắn trúng tim đen của hắn. Nhưng đồng thời, lại khiến hắn bắt chẹt được một chút lỗ hổng :"Những tội lỗi ngươi nói, bổn công tử liền tạm không nói tới."
"Nhưng việc cưỡng bức...bổn công tử xác thực là chưa từng làm qua."
Lời này của Trầm Ô là nói thật, cũng không phải là cố ý che giấu. Từ trước tới giờ, hắn quả thật là chưa từng cưỡng ép bất kỳ nữ nhân nào.
Tất cả những nữ nhân trong hậu cung của hắn, hoặc từng cùng hắn có gian tình, đều là ngươi tình ta nguyện, chưa từng bị ép buộc qua.
"Không thể nào, ta sẽ không tính sai được." Phát hiện thần thái giận dữ, thanh giả tự thanh trong mắt Trầm Ô không giống nói dối. Lão giả cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi thuật bói toán của mình.
Lão cũng không còn 'nhìn tướng xem bói' nữa, mà bắt đầu nghiêm túc bấm tay tính toán. Một lúc lâu sau, tính tới tính lui vài lần, lão mới cau chặt chân mày, khó hiểu nói :"Lão phu cũng không tính sai a."
"Từ số mệnh đến tướng phúc của công tử đều đã nói rõ, năm mười sáu tuổi, ngài đã từng cưỡng bức một người, hơn nữa còn là người đã có gia thất."
"Cưỡng ép phá hư gia đình, hủy hoại lương duyên của người khác, hơn nữa còn rũ bỏ trách nhiệm, chính là tội ác..."
"Ha, bổn công tử căn bản không hiểu ngươi đang nói gì. Bổn công tử đến tận 17 tuổi mới bắt đầu khai trai, hơn nữa còn là nữ nhân đó chủ động câu dẫn bổn công tử. Vào trong miệng ngươi vì sao lại biến thành cưỡng bức người khác rồi?"
Năm mười sáu tuổi, khi đó hắn vẫn còn ở trong Trầm gia. Trầm gia gia quy nghiêm ngặt, không cho phép tử đệ làm chuyện xằng bậy trước lúc thành thân. Cho nên đừng nói là cưỡng bức, lúc đó, ngay cả tay của nữ nhân hắn đều chưa từng cầm qua.
Hơn nữa, năm đó, số nữ nhân đã thành gia lập thất mà hắn đã từng gặp, cũng đều không nhiều quá năm ngón tay. Chẳng lẽ hắn lại đi cưỡng bức nghĩa mẫu hay trưởng tẩu của mình sao?
Sát cơ trổi dậy, rồi lại bị dằn xuống. Nếu không phải trở ngại Trầm Ngân vẫn còn ở đằng xa nhìn mình, hơn nữa hôm nay còn là ngày vui. Thì Trầm Ô đã sớm một chưởng vỗ chết lão thần côn ăn nói hàm hồ này.
Sắc mặt âm trầm đáng sợ, Trầm Ô cũng không muốn nghe lão nói nữa, sợ hãi sẽ không nhịn được để lão đầu văng ba thước.
Hắn đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một thỏi vàng, sau khi ném đến trên bàn của lão, liền đã không chút do dự đứng dậy bỏ đi.
Ở đằng xa, nhìn thấy Trầm Ô đứng dậy đi tới, Trầm Ngân liền cười khẽ truy vấn :"Thế nào?"
"Một tên lừa đảo mà thôi, thật lãng phí thời gian. Xem ra, bổn vương phải học theo ngươi, tin tưởng vào thuyết vô thần rồi." Sắc mặt khó coi dần dần dịu đi, Trầm Ô liền nửa đùa nửa thật nói. Sau đó mới nhún vai bảo :"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Đem biến đổi trên mặt Trầm Ô thu vào, Trầm Ngân liền ý vị thâm trường liếc mắt nhìn về quầy bói toán một chút. Nhưng lại không nói gì, chỉ yên lặng đi theo sau hắn.
Mặc dù không biết lão giả đó đã nói gì với Trầm Ô. Nhưng từ thần sắc trên mặt hắn đến xem, thấy thế nào cũng không giống như lão giả đó đang nói bậy nói bạ. Trái lại, còn giống như là đã nói trúng tim đen của hắn hơn.
Lúc này, lão giả cũng đã đem thỏi vàng thu vào. Đưa mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi, lão liền lắc đầu, ảo não lẩm bẩm, đồng thời lại bắt đầu hồi tưởng :"Người trẻ tuổi, tính cách quả thật là nóng nảy a."
Mười lăm năm về trước, đó cũng là lần đầu tiên lão giả bái biệt sư môn, xuống núi lịch luyện. Sau khi giúp đỡ một vị quý nhân tính mệnh cách, lão liền đã được an bày tới đây, sống cuộc sống an nhàn ẩn dật.
Đó là một ngày cuối thu, lần đầu tiên bày quầy xem bói, lão liền đã gặp được vị khách nhân đầu tiên của mình.
Nàng là một quý phụ nhân dung mạo xinh đẹp như thiên tiên giáng thế. Niên kỉ chí ít cũng khoảng ba mươi. Nhưng thoạt nhìn lại cùng thiếu nữ không có gì khác nhau.
Cũng đừng trách lão giả vì sao lại khắc sâu ấn tượng như vậy. Không chỉ vì khí chất lãnh ngạo, đạm nhiên cùng dung mạo của nàng. Trái lại, còn vì nàng đã dẫn theo ba nhi tử đến đoán mệnh.
Mà tiểu nhi tử vừa mới bốn tuổi của nàng, vừa vặn cũng có mệnh cách kỳ bí, vạn năm có một giống với Trầm Ô.