Có thể nói cho cháu biết là ở đâu không?” Phúc Nhạc liên tiếp bị những tin tức tốt làm cho choáng váng, kiềm chế tâm tình đang kích động hỏi.
“Thật ra thì cách bộ lạc của chúng ta không xa, chính là ở trên đường bọn chú qua đi qua đây.” Dacide nói, đáp án này khiến mọi người đều sửng sốt.
“Chú làm sao mà phát hiện ra được?” Jin nhịn không được lòng hiếu kỳ hỏi. Dựa vào miêu tả của Phúc Nhạc, Jin cũng tưởng tượng một chút hình dạng của sắt, cảm thấy sau này nếu như bản thân mình gặp phải cũng nhất định sẽ không nhận ra, huống chi là có nhiều khi còn bị bao phủ bởi nham thạch.
“Mũi.” Dacide mỉm cười nói.
“Mũi?” Phúc Nhạc theo bản năng mà nhìn mũi của Dacide, cũng rất bình thường mà.
“Đời sau của thú Hadar, cho dù là thú nhân hay là giống cái, đều có một cái mũi rất nhạy bén.” Dacide nhẹ nhàng nói: “Phúc Nhạc, cháu đã từng nói qua loại sắt này có mùi rất đặc thù phải không?”
Phúc Nhạc sửng sốt, gật đầu, lúc đó cậu không biết nên miêu tả quặng sắt như thế nào, liền dứt khoát đem tất cả mọi đặc điểm dùng để so sánh nói ra hết, mùi của sắt hình như cậu có nhắc đến một câu.
“Sau này đều trở thành người trong cùng một bộ lạc, chuyện này cũng không giấu mọi người nữa.”Dacide hạ ánh mắt xuống giận dữ nói: “Tổ tiên của chúng ta quả thật có thể phát hiện rất nhiều thực vật và thịt, đó là do bọn ta vô cùng mẫn cảm với mùi lạ, thậm chí có thể phán đoán được cái nào có thể ăn, có độc hay không chỉ từ mùi vị. Tuy rằng mùi của các vật không giống nhau,nhưng mà nghe nói, đồ ăn có độc và không độc, mùi vị hoàn toàn tương phản nhau.”
Phúc Nhạc nghe xong sửng sốt một trận, theo bản năng mà nghĩ đến mũi của chó. Lại nghĩ đến việc Jin đã từng tả cho cậu nghe về hình dạng của thú Hadar…Cái mũi nhạy cảm cũng hiểu thôi.
“Khi tôi đi tới đây, ngửi thấy được một mùi rất nồng.” Dacide sờ mũi nói:“Bởi vì mắt không thể nhìn thấy, cho nên tai và mắt rất mẫn cảm, lúc đầu tôi cho rằng đó là mùi máu, nhưng mà ngửi lại một cách cẩn thận, thì lại không phải, cảm giác mùi đó rất “sinh” (sinh \= sống \= ăn được). Còn vềcái gì là “sinh”, Dacide cũng không có nói rõ, dù sao thì cũng có cảm giác như vậy.
“Tôi không yên tâm, liền chỉ hướng cho Masen đi xem xem, kết quả anh ấy nói không có gì cả.”
Người vẫn luôn làm cảnh Masen nghe thấy lời của Dacide cũng mở miệng nói: “Khi ấy ở đó quả thật không có nùi của bất kỳ ai, chỉ có một vài ngọn núi nhỏ trơ trụi.” Lúc đó Masen cũng không có chú ý, trên mấy ngọn núi trọc đó có linh tinh mấy cái cây, hình dáng so với mấy ngọn núi cung cấp đá trong bộ lạc bọn họ cũng không có gì khác biệt, về sau Masen cũng quên đi chuyện này.
“Sau khi tôi nghe Masen nói lại cũng cảm thấy kỳ lạ, liền đi qua xem thử, kết quả không cẩn thận đạp phải một cục đá, mà viên đá đó rất lạ, Masen thì cho rằng đó chỉ là một viên đá bình thường, cũng không nhắc tôi, kết quả tôi đạp lên viên đá đó cảm thấy nó rất cứng, nơi chân tiếp xúc với nó cũng rất đau.
“Sau đó tôi tiện tay nhặt một viên đá đó lên, liền phát hiện cái mùi đó là truyền ra từ viên đá này.” Dacide ôn nhu nói: “Nói thật ra đây là do tôi và Masen cùng phát hiện, nhưng bởi vì tư tâm của mình…… bây giờ tôi mới nói cho mọi người biết, thật xin lỗi quá.” Trong lòng Dacide vô cùng áy náy, y không những giấu giếm Masen, mà còn giấu cả Phúc Nhạc, sau khi nghe Phúc Nhạc nói về vũ khí làm từ sắt có uy lớn lớn như thế nào, y cũng không dám tùy tiện nói cho mọi người biết về nơi có thứ này, đây đã không còn là chuyện của riêng y nữa, mà có liên quan đến an toàn của toàn bộ lạc.
“Đừng nói như vậy.” Masen nhanh chóng làm sáng tỏ: “Cái này chính là do em phát hiện ra! Cho dù Tiểu Nhạc có nói với anh quặng sắt là như thế nào, anh cũng tuyệt đối không thể phát hiện ra đó chính là nó.”
Phúc Nhạc cũng cười, gật đầu: “Nếu như không phải là do mũi của chú Dacide quá linh mẫn, người khác cũng không biết được tảng đá đó có gì đặc biệt.” Dù sao cũng không có thú nhân hoặc giống cái tâm huyết dâng trào nào đột nhiên đi thử xem tảng đá đó cứng bao nhiêu.
Cho dù nói như vậy, Dacide vẫn cảm thấy rất xấu hổ vì hành vi của mình, dù sao thì Phúc Nhạc đã trị mắt cho mình xong rồi, bản thân lại không làm hết trách nhiệm của một người bạn.
“Nói đi nói lại, có thể mang bọn cháu đi xem không?” Phúc Nhạc thấy Dacide bắt đầu để tâm vào mấy thứ vụn vặt liền nhanh chóng chuyển chủ đề.
Dacide gật đầu, ngay lập tức đứng lên nói: “Bây giờ có thể đi đến đó luôn.”
“Tôi đi cùng mọi người.” Masen nói: “Trước tiên đừng gấp, nơi đó đi từ một hướng khác thì sẽ gần hơn, tôi mang mọi người đi.”
“Chú Masen còn nhớ đó là ở đâu không?” Haren hỏi
Masen gật đầu, Dacide vừa nhắc đến thì hắn liền nghĩ tới, thật ra nơi đó rất gần bộ lạc, chỉ cần đi qua ngọn núi từ một hướng khác thì có thể nhìn thấy rồi.
Masen không yên tâm để cho bọn họ tự mình đi tới đó, gọi Joe, Whorf và Lauth đi qua đây, nếu không để bản thân mình lén lút dẫn đám người này đi ra ngoài rồi về, khẳng định sẽ bị đám nhóc đó điều tra ra .
Dưới sự hướng dẫn của Masen, mấy người từ ngọn núi nhỏ ở phía tây quảng trường đi ra, đi khoảng một tiếng đồng hồ, quả nhiên có một vài ngọn núi nhỏ hoang vắng. phía Đông và phía Nam của bộ lạc đều là thảo nguyên rộng khắp kéo dài, còn khu rừng ở phía Đông cách bộ lạc không xa, mà phía Tây và phía Bắc đi xa một chút liền có chút hoang vắng rồi, đều là đá nhỏ và đá lớn lởm chởm, cỏ mọc thành bụi, cũng không có động vật nào.
Tuy mất một tiếng đồng hồ, nhưng nếu là thú nhân, thì cũng chỉ đi mấy phút đồng hồ mà thôi. Phúc Nhạc ngước mặt lên nhìn dãy núi không được xem là thấp, cũng không xác định được có quặng sắt hay không.
Hiểu biết của Phúc Nhạc về quặng sắt cũng chỉ giới hạn trong chương trình THPT và một ít kiến thức sơ sài tự mình tìm hiểu sau khi học xong, căn bản không phải dân chuyên nghiệp.
Xoay người nhặt một viên đá dưới chân, khi cầm lên tay không khỏi ngừng lại, thấy trọng lượng của nó cũng không phải là nhẹ. Đưa đến gần mắt nhìn kỹ lại, thì có thể phát hiện ra viên đá này không giống những viên đá bình thường. ngón tay sờ lên nhẹ nhàng chà sát, thì liền rơi xuống một ít thứ giống bột, Phúc Nhạc liền nghĩ đến bột sắt đã từng nhìn thấy lúc nhỏ.
Nhà ở nông thôn rất lâu về trước không có đi siêu thị hay chợ để mua dao thái, đều là tìm nghệ nhân trong thôn “rèn” một con, những người đó ở quê cũ của Phúc Nhạc, được xưng là ‘thợ nguội’. Ở trong căn phòng đốt hoả lò nóng hừng hực, tá lả rơi xuống thứ này, khi đó Phúc Nhạc cũng không biết là thứ gì, ấn tượng duy nhất chính là nét mặt nhăn nhó của một chú trung niên lấy từ trong lò lửa cháy hừng hực đó một cục sắt đỏ rực, sau khi lấy ra, cầm một cái búa rất nặng bắt đầu đập, đổ nước lạnh vào làm nguội, lại bỏ vào nung tiếp, lại rèn…. Chậm rãi, đợi khi cậu từ trong giấc ngủ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, không biết đã qua bao lâu, dao thái đã làm xong rồi.
Loại dao này không giống inox, dính nước thì rất dễ rỉ sét, nhưng mà không sao, mài với đá mài một hồi, thì lại trở nên vô cùng sắc bén, thậm chí là ở trong mắt Phúc Nhạc, dao sắt dùng tốt hơn nhiều so với đồ inox, có lẽ là do bà nội đã để lại cho cậu ấn tượng quá sâu sắc đi.
“Có thể sử dụng không?” Dacide quan tâm hỏi
Phúc Nhạc lại nhặt lên mấy cục, phát hiện quả thật không sai, không biết phải hứng mưa chịu nắng bao lâu, tầng nham thạch bên ngoài đã bị bong ra rồi, để lộ ra hạt sắt bên trong.
“Không sai, là quặng sắt.” Phúc Nhạc thở ra một hơi cười nói
Mọi người nghe thấy đều rất kinh hỉ, vây xung quanh xem xét.
“Tiểu Nhạc, cũng không có gì đặc biệt đi ? ” Haren nhìn hồi lâu cũng nhìn không ra có cái gì đặc biệt, sao lại cứng hơn đá bình thường?
“Cậu ngửi xem.” Phúc Nhạc mỉm cười, đem một viên đá đã bị lộ phần bên trong đưa đến bên mũi Haren.
Haren nhanh chóng dùng sức ngửi ngửi, vẫn như cũ lắc đầu nói: “ Không có mùi mà?”
Phúc Nhạc bật cười, mùi của sắt bị rỉ sét kỳ thật rất nhẹ, nhưng mà sắt vẫn có một mùi không nói rõ được, phỏng chừng chỉ có Phúc Nhạc thường xuyên tiếp xúc còn có Dacide người có cái mũi tinh tường này mới có thể cảm nhận được
“Người thường có lẽ không thể cảm nhận ra.” Dacide giải thích: “Thú nhân có thể dựa vào mùi vị để đi những nơi rất xa, nhưng mà bọn họ luôn bị gây nhiễu bởi những mùi khác nhau, cuối cùng mùi vị xa lạ càng lúc càng nhiều, còn mùi vị quen thuộc càng lúc càng mờ nhạt,đành phải đi truy tìm dấu vết. Nhưng mà mũi của thú Hadar rất thính, bởi vì chúng tôi có thể phân rõ tất cả các mùi, tuyệt đối sẽ không nhận sai.”
“Có phải mùi vị của mỗi người đều không giống nhau?” Phúc Nhạc kinh ngạc hỏi: “Nhưng mà các loại thực vật cũng không giống, toàn bộ đều có thể phân biệt sao”
Dacide gật đầu: “Tuy rằng giống cái có lẽ sẽ yếu một chút, nhưng mà thú nhân tuyệt đối sẽ không nhận sai đâu, mùi vị đã ngửi qua, ngay lập tức sẽ được ghi ở trong đầu, vĩnh viễn sẽ không quên.”
Phúc Nhạc nghe thấy liền trở nên nghiêm nghị kính trọng, quá trâu bò rồi đó! Đây có lẽ là cái gọi ưu thế chủng tộc trời cho đi.
Joe và Whorf đang chờ người liền thử dùng móng vuốt phá vỡ tảng đá, tuy rằng cứng hơn nhiều so với đá thông thường, nhưng cũng không tốn bao nhiêu sức, dù sao đây cũng không phải là sắt đã qua tinh luyện ở nhiệtđộ cao.
Tinh luyện sắt ở nhiệt độ cao cũng không phải là việc gì đặc biệt khó, cậu cũng không yêu cầu độ tinh khiết cao, cỏ dẫn lửa có một đặc tính vô cùng kỳ lạ, dùng càng nhiều cỏ, độ nóng của lửa sẽ càng cao, có một lần Phúc Nhạc thất thần ném vào trong lửa rất nhiều cỏ dẫn lửa, kết quả lửa loé lên một cái, chờ đến lúc tỉnh hồn lại, lửa đã thành màu xanh biển, nồi làm từ xương thú cũng sớm đã bị đốt thủng một lỗ, nước trong nồi cũng sớm đã cạn.
Joe đang chờ người không cần Phúc Nhạc phân phó, biết thứ này hữu dụng, liền trực tiếp khởi công “gọt” đá (gọt phần nham thạch bao ngoài)
Dacide cũng tiến lên phía trước giúp đỡ, tuy rằng không có khí lực, nhưng mà cái mũi cũng đủ dùng, thế mà lại nghĩ ra một chủ ý khiến Phúc Nhạc trợn mắt há hốc mồm: đầu tiên là ở dưới chân mấy ngọn núi ngửi một vòng, sau đó lại xác định xem “vị sắt” ở đâu là nồng nhất, lại để cho Joe tập trung mục tiêu. Nơi có mùi sắt càng nồng, hàm lượng sắt nhất định càng cao, Phúc Nhạc thấy mí mắt cứ nháy hoài, luôn cảm thấy kỳ cục sao sao, rồi lại cảm thấy kỳ thực đây là một biện pháp hay…
Cuối cùng đoàn người vận chuyển không ít đá quay trở về, Phúc Nhạc cũng không thể nào làm ra thứ vũ khí quỷ khóc thần sầu kinh thiên động địa, hơn nữa có thể rèn ra bao nhiêu sắt cũng không biết, cậu chỉ biết lò cao luyện sắt hình như là sắt lỏng, còn về phần hàm lượng chất lượng gì đó thì hoàn toàn không biết, những việc này vẫn nên giao cho tộc thú Hadar quan tâm đi….
Sau khi trở về, bởi vì tộc thú Hadar vẫn chưa tới, đá cũng chỉ có thể để ở nhà Phúc Nhạc, Masen và Dacide chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi, hình như là có chuyện khác.
Phúc Nhạc trở về nhà cũng mệt đến nỗi không muốn động đậy, vừa mới chuyển vào nhà mới, trên cơ bản việc gì cậu cũng đều phải làm, nghỉ ngơi một lát liền nhận mệnh đứng dậy nấu cơm.
Joe giúp Phúc Nhạc nhóm lửa nấu nước nấu canh thịt, chỉ có cái này không cần tay nghề gì hắn cũng có thể làm, những việc khác hắn không thể làm được, chỉ đành trầm mặc đứng bên cạnh làm chân sai vặt, Phúc Nhạc đứng mệt rồi liền có thể dựa ở trên người hắn, trong lòng có chút sốt ruột liền trở nên an tĩnh lại.
“A Nhạc, mệt rồi thì không cần làm cái khác đâu.” Joecúi đầu nhìn Phúc Nhạc đang bao thịt trong bột mì, nhịn không được mở miệng nói.
Phúc Nhạc quay đầu nhìn hắn: “Như vậy thì không được, có mệt cũng phải làm cơm xong đã.” Bản thân chỉ đi có hai tiếng đồng hồ, cực khổ nhất cũng chỉ có người đàn ông nhà mình, mỗi lần có chuyện gì cũng đều là Joe đấu tranh anh dũng, cậu chỉ biết chỉ tay năm ngón…… nghĩ đến đây Phúc Nhạc cảm thấy có chút áy náy.
“Joe, anh sẽ không cảm thấy em rất phiền toái chứ?” Phúc Nhạc nhỏ tiếng hỏi, mình hình như xuyên qua đây cũng không nhàn rỗi, nhưng mà mỗi lần đều là Joe đảm đương lao động, mình chỉ nói miệng thôi.
Joe giật mình, không hiểu tại sao Phúc Nhạc lại nghĩ như vậy, nhẹ nhàng ôm thắt lưng Phúc Nhạc, cố gắng không gây ảnh hưởng đến việc trong tay của Phúc Nhạc: “A Nhạc không phải phiền toái.”
Tuy rằng đủ loại ý tưởng cổ quái có lúc khiến Joe hoa cả mắt đầu óc choáng váng, nhưng mà hắn vẫn rất vui.
A Nhạc nhà mình thông minh như thế, hắn cũng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và vui mừng, người này, thuộc về mình. Huống hồ chi ở trong mắt Joe, A Nhạc từ trước đến giờ không có làm chuyện xấu gì, ngược lại vẫn luôn tận tâm tận lực để cho nhà mình và toàn bộ bộ lạc có cuộc sống tốt hơn. Sự thay đổi này có lẽ sẽ có một vài người không quen, nhưng mà tuyệt đối sẽ không có chỗ nào không tốt, ngược lại trong tương lai lâu dài còn cho bộ lạc nhiều lợi ích.
“Nhưng mà em cảm thấy em vẫn luôn sai khiến anh, anh có mệt hay không?” Phúc Nhạc bỏ thịt trong tay xuống, quay đầu nhìn Joe, cảm thấy có chút đau lòng, tự trách chính mình trước kia sao lại không nghĩ đến cảm nhận của Joe, mình cứ sốt ruột muốn làm cái này cái kia, lại không nghĩ đến người này bị mình sai đi khắp nơi.
“Anh rất vui, A Nhạc đã để cho anh làm những việc này.” Joe cười, hôn trán của Phúc Nhạc nói. Đây là sự tín nhiệm và ỷ lại của A Nhạc, hắn từ trước đến giờ không cảm thấy mệt hay là không tình nguyện, ngược lại lại vui vẻ chịu đựng.
“Thú nhân rất cường tráng.” Joe giải thích, “Mấy ngày không ngủ cũng không sao.” Hơn nữa việc A Nhạc để cho hắn làm cũng không tính là gì, lại thêm đồ ăn mỗi ngày đều vô cùng phong phú, Joe cảm thấy bản thân bây giờ còn mạnh hơn lúc trước.
Phúc Nhạc nhìn thẳng mắt Joe, giống như là muốn xác định hắn không có nói dối, qua một lúc, mới yên lòng, không nhịn được nói: “Vậy nếu như anh mệt rồi, hoặc là không vui, nhất định phải nói cho em biết.”
Joe nao nao một chút, khẽ cười, biểu tình lập tức nhu hòa: “Được.”