Có khi, mọi việc lại đơn giản như vậy, không cần người tới ta đi, đấu tranh lục đục lẫn nhau. Sự tồn tại của Thần Minh đã làm giảm bớt sự nghi ngờ của bộ lạc. Chỉ cần hai bên vui vẻ, loại chuyện kết giao này, cũng thành rồi.
Barre nhìn xa trông rộng hơn tất cả những người ở đây, phải biết, tất cả mọi thứ Tiểu Nhạc mang đến, đều sẽ khiến cho bộ lạc của bọn họ đi trên một con đường mới khác, thậm chí những bộ lạc khác của thế giới này cũng sẽ đi trên những con đường không giống nhau.
Giống cái càng có nhiều việc để làm hơn, cho dù là thú nhân thể lực yếu, trong tương lai cũng có thể dựa vào vũ khí để săn bắn một cách thoải mái, những thứ đồ vật thần kì khiến cho mùa đông bớt khổ, có rất nhiều thứ từ trước đến giờ không thể nghĩ ra làm đến, đều lần lượt xuất hiện trước mặt bọn họ.
Barre cũng có lúc sợ hãi. Ông sợ có một ngày đột nhiên phát hiện đây chỉ là một giấc mơ, tất cả mọi thứ đều biến mất, giống cái và thú nhân bị bệnh lại không có ai cứu chữa, thức ăn khan hiếm vào mùa đông sẽ lại khiến ông sầu lo đến bạc cả đầu....
Cũng có thể là bởi vì như vậy, Barre vẫn luôn rất tỉnh táo, ông không dám tham lam, rất sợ tham lam sẽ huỷ hoại đứa trẻ thiện lương kia, rất sợ tham lam sẽ mang đến cho một bộ lạc luôn cố gắng sinh tồn những tai ương ngập đầu.
Cho dù là Tiểu Nhạc nói cho ông biết có thể chế tạo vũ khí đánh đuổi thú nhân có ý đồ xâm lược lãnh thổ của bọn họ, Barre cũng rất bình tĩnh để đưa ra những quyết đoán mà bản thân cho là chính xác nhất, quyết không dựa vào chiền lực cường đại mà đi xâm hại người bên ngoài, Thần Minh có thể ban tặng cho bọn họ ân huệ thần kì như vậy, đương nhiên cũng có thể thu hồi bất kì lúc nào, Barre vẫn luôn cẩn thận ghi nhớ điều này.
Bên này Barre cân nhắc khuyến khích Masen đến lúc đó đi cùng với Dacide đến bộ lạc bọn họ làm thuyết khách, vừa gõ nhẹ vào bàn đá suy nghĩ chuyện khác, không khỏi sờ sờ bộ râu bạc trắng thở dài, những việc mà tộc trưởng cần phải lo lắng, không phải chỉ có mỗi chuyện này.
"Tộctrưởng, có chuyện gì phải lo lắng sao?" Masen nhìn thấy Barre vẫn nhíu chặt mày không khỏi kỳ quái: "Bên phía Dacide chắc sẽ đáp ứng thôi, ngài vẫn còn lo lắng sao?"
"Không phải việc này." Barre khoát tay, nhìn vẻ mặt không hiểu của Masen, trầm ngâm một lát mới thấp giọng nói: "Masen, mấy ngày nay cậu ...." Thấp giọng thì thầm bên tai Masen nói một hồi, Masen cẩn thận nghe, qua một lát thì không khỏi mở to mắt, vẻ mặtkhông thể tin nổi: "Là thật sao?"
"Vẫn còn đang điều tra." Barre vỗ vỗ vai của y ý bảo y an tâm không nên nóng nảy: "Nhưng mà không phải quá trùng hợp sao. Cậu cứ theo lời ta mà làm, nhớ kỹ, không được để bị phát hiện."
Masen híp mắt lại, lạnh lùng gật gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được."
Barre gật gật đầu, người nào có thể hoàn toàn tin tưởng, người nào đáng nghi, trong lòng ông ta đều biết, việc này giao cho Masen, sẽ không khiến người khác chú ý và hoài nghi.
Đầu kia bộ lạc, Dacide cùng với một vài giống cái do Kanya dẫn đầu sau khi trò chuyện thật vui vẻ đã bước đầu đạt thành nhận thức chung. Mọi người sau khi nói chuyện với nhau, mới biết được điều kiện sinh sống của bộ lạc Dacide còn kém hơn nhiều so với trong tưởng tượng, có thể xem như là bán hoang mạc, căn bản rất khó tìm thấy con mồi và các loại rau củ quả, nhóm giống cái còn thường xuyên phải đi rất xa để tìm kiếm đồ ăn.
"Đúng rồi, không biết Tiểu Nhạc định dùng cái gì để chế tạo vũ khí?" Dacide hỏi, mắt của mình là do người ta chữa trị, bản thân tự nhiên cũng muốn cố gắng hết sức. Quen biết mọi người rồi, y cũng đổi miệng gọi Tiểu Nhạc.
"Ừm.........." Phúc Nhạc sờ sờ đầu có chút lo lắng: "Thật ra có sắt thì tốt nhất rồi, nhưng mà không thể tìm thấy. Chỉ có thể dùng đá hoặc gỗ thôi."
Thật ra cung tên nếu như không phải là dùng sắt làm đầu mũi tên thì rất khó phát huy được uy lực của nó, hoả tiễn thì quá độc rồi, Phúc Nhạc tư tâm không muốn sử dụng biện pháp này, phần lớn thú nhân đều mặc da thú trên người. Một khi dùng hoả tiễn, chưa nói đến chuyện sẽ thiêu trụi cả một mảnh đất lớn, mà những thú nhân bị hoả tiễn dày đặc công kích, muốn ngay lập tức lăn lộn dập lửa cũng rất khó khăn, mà nói không chừng sẽ bị thiêu chết. Nói thật, Phúc Nhạc vẫn không có can đảm giết người, dù sao cũng là một mạng người, có thể dọa chạy thì dọa chạy, dọa không chạy thì cùng lắm là nhẫn tâm "giết gà dọa khỉ"
"Sắt?" Dacide hỏi: "Đó là cái gì?"
Phúc Nhạc không biết nên miêu tả thế nào mới đúng : "Chính là...... một thứ đen tuyền, có thể có ánh đỏ đỏ hoặc vàng....... rất cứng, cứng hơn đá nhiều."
"Cứng hơn đá......" Dacide lặp lại lời của Phúc Nhạc giống như đang nghĩ cái gì đó, cúi thấp đầu trầm tư không nói.
Phúc Nhạc cũng không để ý, cậu chỉ là tùy tiện nói ra một chút, dù sao quặng sắt làm gì dễ dàng bị phát hiện như vậy, cậu lại không mang theo một đội thăm dò chuyên nghiệp xuyên qua đây.
"Dù sao thì trong đầu tiểu Nhạc nhất định có biện pháp khác." Kanya không chút nào để ý nói.
Jin và Haren đều cùng nhau gật đầu, luôn cảm thấy Tiểu Nhạc tùy tiện đưa ra một cái chủ ý cũng có thể miểu sát (giết trong 1s) toàn bộ đám người đó trong chớp mắt.
Phúc Nhạc không nói gì, cậu làm gì ghê gớm như vậy.... nhưng mà thú nhân ở đây chỉ biết có lăn xả vào đánh đánh giết giết, quả thật rất dễ đối phó.
"Thứ đó......hình như tôi đã thấy qua." Qua một lúc lâu, giọng nói của Dacide đột nhiên vang lên, tất cả mọi người sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn y.
"Không thể nào....." Phúc Nhạc kinh ngạc đến mức cằm cũng muốn rớt xuống luôn rồi, cậu đột nhiên nghĩ đến việc Jin và Haren đã phổ cập khoa học cho mình: bộ tộc thú Hadar, nghe nói vận may rất tốt, luôn có thể phát hiện một số thứ lợi hại...... đã không phải là lợi hại nữa rồi, là nghịch thiên mới đúng.
"Nhưng mà.......... Xin lỗi nhưng bây giờ tôi không thể nói cho mọi người biết. " Dacide trầm mặc trong chốc lát, áy náy nói: "Nếu như là thật...... bộ lạc của chúng tôi chỉ sợ lại không thể an toàn rồi......" Y biết che dấu bạn bè là không tốt, nhưng mà an toàn của bộ lạc quan trọng hơn, bây giờ mọi thứ vẫn chưa có kết quả, y không dám mạo hiểm. Phúc Nhạc sửng sốt, qua một lúc mới hiểu được lo nghĩ của Dacide, gật đầu nói: "Cháu hiểu mà, chú không cần lo lắng, nhưng thứ mà bên các chú phát hiện, đương nhiên là do mọi người định đoạt."
"Cám ơn." Dacide sửng sốt, không ngờ Phúc Nhạc lại không tiếp tục hỏi, mới thế đã dễ dàng từ bỏ rồi, có chút kinh ngạc lại có chút cảm kích, thấp giọng nói cảm ơn.
Phúc Nhạc lắc đầu, cậu cảm thấy Dacide làm như vậy rất đúng, thành thật trung hậu là một chuyện nhưng cũng không thể vô điều kiện tin tưởng người khác, thậm chí để cho bộ lạc của mình gặp tai ương.
"Nếu như việc sáp nhập thành công, chú lập tức mang con đi tìm thứ đó." Dacide nói. Mặc dù mắt đang được che bởi một miếng gạc, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sự trịnh trọng và chân thật của Dacide.
"Đừng căng thẳng." Kanya tiếp tục khuyên nhủ: "Bọn họ muốn cướp vùng đất của chúng ta, cũng phải suy nghĩ kỹ mới dám hành động, mùa đông sắp đến rồi, nếu như không thể nhanh chóng thành công, kéo dài thời gian thì những thú nhân đó chắc chắn sẽ bị đông chết, bọn họ sợ chúng ta hơn."
Chuyện của tộc sâu đã khiến mọi người cảnh giác, Phúc Nhạc lấy một số ấu trùng và trứng ở trong thân thể Lauth tiến hành nghiên cứu, phối hợp với thảo dược, không những có tác dụng với sâu ngủ, mà còn có hiệu quả với những loại côn trùng khác. Kanya dùng những tấm da thú nhỏ may thành túi đựng thảo dược, tặng cho mỗi nhà, chỉ nói là tế ti làm, để phòng bệnh, cũng không đề cập tới chuyện của tộc sâu.
Ngoài ra Phúc Nhạc còn nghiền rất nhiều bột thuốc, để cho Joe và Casar mang theo, ở khu vực canh gác của bộ lạc Phúc Nhạc còn rải một vòng lớn bột thuốc trừ sâu, phòng ngừa có côn trùng kỳ lạ trà trộn vào. Nếu như bọn họ muốn dựa vào côn trùng để đánh lén, chỉ sợ không có khả năng đâu.
Qua một lúc Masen liền chạy lại đón Dacide trở về, dù sao mắt vẫn chưa khỏi, cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Phúc Nhạc lại đi một chuyến tới nhà vị thú nhân tối hôm qua để nhìn xem, thuận tiện tặng thuốc cho họ, khi trở về, trong tay bản thân, Jin và Haren đều đầy tràn quà cám ơn mà thú nhân nhà đó tặng.
Bận rộn mấy ngày, Phúc Nhạc cuối cùng cũng có thể tháo băng gạc cho Dacide, có thể nhìn thấy hay không, ngày hôm nay liền biết kết quả.
Masen đứng ở một bên không ngừng lo lằng đi lòng vòng, mãi cho đến khi hắn bị Casar đá cho một cước mới miễn cưỡng an tĩnh trở lại, nắm lấy tóc thấp thỏm nhìn Dacide.
Giống như là cảm nhận được sự căng thẳng của Masen, Dacide nhìn về phía Masen hiện ra khuôn mặt đầy ý cười: "Không cần căng thẳng. Tôi cảm thấy lần này có thể nhìn thấy được rồi." Cho dù không phải người mù bẩm sinh thì khi hồi phục thị lực cũng sẽ có độ nhạy cảm nhất định, Dacide thấp thoáng cảm thấy, mắt của mình giống như đã khỏi thật rồi.
Phúc Nhạc đưa Dacide vào trong một căn phòng mà ánh sáng không chiếu vào được, để phòng ngừa sau khi tháo băng gạc xuống, Dacide bị ánh sáng kích thích mà bị thương. Bản thân cậu cũng có chút căng thẳng, trước đây bản thân đều làm dưới sự hướng dẫn của sư phụ, lần này là bản thân tự làm, không biết hiệu quả như thế nào.
Chầm chậm mở miếng băng gạc đang quấn trên mắt, Dacide đang nhắm mắt từ từ hoạt động mí mắt, mở mắt.
Híp mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Masen đang đứng ở chỗ cũ không biết nên làm như thế nào, nhẹ nhàng gọi một tiếng : "Masen."
Masen ngốc lăng, ngay lập tức kích động đến mức không biết làm sao mới tốt, tất cả mọi người biết Dacide thật sự đã nhìn thấy rồi, không nhịn được nhẹ nhàng thở ra một hơi, mỉm cười tách ra nhường đường, Casar đẩy Masen một cái, trực tiếp đẩy đến trước mặt Dacide.
Tay chân Masen đều không biết để đâu mới tốt, lắp bắp nói: "Da...Dacide, em khỏe rồi?"
Dacide gật đầu: "Cám ơn anh." Nếu như không phải anh luôn kiên trì muốn chữa mắt cho tôi, tôi sớm đã từ bỏ rồi, nhất định sẽ không có cơ hội được nhìn thấy mọi thứ một lần nữa.
"Vậy bây giờ có thể trả lời chú ấy không?" Lauth dựa vào một bên cửa tươi cười, đột nhiên thốt ra một câu, tâm tư của Masen mọi người đều biết rất rõ ràng, còn về tại sao Dacide mãi vẫn không gật đầu, mọi người cũng có thể đoán ra được, Dacide cực kì quan tâm Masen, nếu nói không thích người đó, chỉ sợ ngay cả bản thân y cũng không thể tin nổi.
Mọi người sửng sốt, ngay lập tức hiểu rõ, mọi chuyện ồn ào đều là từ việc tìm bạn lữ mà ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Dacide, ánh mắt phát sáng đều biểu đạt một ý nghĩ: "Đồng ý đi."
Dacide bị câu nói ngoài ý muốn này làm trở tay không kịp, có chút quẫn bách, nhìn về phía Masen, gia hỏa này đang mở mắt ra nhìn, chờ đợi đáp án của mình sao, dáng vẻ đáng thương của Masen khiến tâm Dacide mềm đi, cũng tầm tuổi mình, nhìn Kanya, con trai cũng đã lớn như vậy rồi, bản thân còn phân vân cái gì đây? Khó khăn lắm mới có một người vẫn luôn nguyện ý đứng bên cạnh mình......
"Vậy thì ......cùng em quay trở về đi!" Dacide cười vươn ra bàn tay của mình.
Masen vui như điên, kéo bàn tay của Dacide ôm chặt người đó vào trong lòng mình, kích động đến mức nước mắt lưng tròng, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều yên lặng mà lui ra ngoài.
"Có thể ở bên nhau thì tốt quá rồi." Jin sụt sịt mũi dùng sức vỗ vào vai của Lauth: "Làm tốt lắm."
Lauth bật cười, vò đầu người nhà mình rối xù lên, không nói lời nào.