Thời thơ ấu của Phúc Nhạc vô cùng hạnh phúc.
Tuy rằng ba mẹ vì làm việc rất bận rộn, không có mấy thời gian chơi với cậu, những lúc ở cùng nông thôn với bà nội lại vô cùng phong phú và vui vẻ.
Mỗi ngày buổi sáng thái dương vừa mới dâng lên, trời còn đang tờ mờ sáng, nhờ tiếng gà gáy liên tiếp không ngừng ở trong thôn mà thức dậy, mơ mơ màng màng mà tự mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, nhờ nước giếng lạnh lẽo mà tỉnh táo lại, sau đó lạch bạch chạy qua phòng bếp, giúp bà nội làm bữa sáng.
Phúc Nhạc khi còn bé tính tình xem như là hoạt bát, nhưng so với những thằng nhóc nghịch ngợm hay gây chuyện thì vẫn hơi khác, ít cậu rất nghe lời bà ngoại, cũng chưa bao giờ chạy loạn, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cùng với một số đứa trẻ ở trong thôn làm một số chuyện xấu không lớn không nhỏ, ngẫu nhiên lại làm ra một số trò đùa dai mà thôi.
Bởi vì trong nhà không có người lớn, chỉ có ông bà nội, hành động của người già lại không tiện, rất nhiều chuyện đều lực bất tòng tâm, dưới sự dạy dỗ của cha mẹ, Phúc Nhạc đã tích cực giúp đỡ làm một số việc nhà trong khả năng của mình.
Buổi sáng liền đem màn thầu đặt vào trong nồi làm nóng một chút, lại nấu một nồi cháo, phối hợp với dựa muối nhà làm, một bữa ăn sáng liền hoàn thành rồi, có khi sẽ đổi cháo thành sữa đậu nành, đổi màn thầu thành bánh bao, bánh quẩy.
Vị trí địa lí ở quê nhà Phúc Nhạc thật ra thì có chút hơi khó xử, ở phía đông Thiên Triều, vừa đúng nằm gần một con sông phân chia hai miền Nam Bắc, cái thôn nhỏ liền nằm trong một thành thị gần sông.
Thôn nhỏ của bọn họ có chút đặc biệt, cũng không phải là có một hoặc một số thế gia vọng tộc chiếm giữ một nửa số dân trong thôn, rất nhiều thôn dân là do vào lúc chạy khỏi nạn đói năm đó cùng tụ họp lại, ở nơi địa phươngnhỏ này tuy là có chút lạc hậu , nhưng lại có lịch sử lâu đời định cư.Việc này dẫn đến trong cái thôn xóm nho nhỏ này lại tập hợp rất nhiều người từ đại giang Nam Bắc.
Vì vậy thói quen ăn uống ở trong thôn thật ra cũng vô cùng hỗn tạp, giống như đậu hũ, đều nói Nam ngọt Bắc mặn, bọn họ ăn đồ mặn, lại giống như bánh chưng, đều nói Nam mặn Bắc ngọt, bọn họ lại là ăn đồ mặn.
Càng tuyệt nữa là, hầu như nhà nào cũng có thể làm ra món Gà cay đại bản mang khẩu vị Tân Cương, hoặc lànhững món điểm tâm nhỏ có hương vị của Giang Nam, vì vậy Phúc Nhạc cũng không thể nói chính xác bọn họ ở đây đền tột cùng là tình hình gì nữa.
Chẳng qua do đó mà Phúc Nhạc khi còn bé sống rất vui vẻ, cũng bởi vậy mà biến thành một thằng nhóc tham ăn.
Ăn xong bữa sáng, Phúc Nhạc sẽ rất tự giác mà chạy qua dọn bát đĩa, sau đó mới đeo túi sách chậm rì rì đi đến trường, thứ bảy chủ nhật thì lại chạy ra ngoài chơi.
Trong thôn cũng không có sân chơi nào tử tế, bọn nhỏ đều là tụ lại một chỗ tự chơi với nhau. Bọn con trai thì ném bao cát, đánh cung, bọn con gái thì đá cầu, nhảy dây linh tinh .
Cứ như vậy ở nông thôn học xong tiểu học, trong lúc này, cậu gặp được sư phụ dạy mình trung y, nhóc Phúc Nhạc cũng từ một thằng nhỏ chỉ biết chơi đùa nghịch ngợm biến thành một cái đuôi ngoan ngoãn cả ngày đi theo một người đàn ông trung niên nho nhã.
Sau khi học xong tiểu học, Phúc Nhạc đã bị ba mẹ đón về. Ông bà nội tuổi cũng lớn, không chịu vào thành phố ở, cha mẹ Phúc Nhạc đành phải thuê người đáng tin cậy trong thôn chăm lo cho hai ông bà.
Trở lại thành thị sống khiến Phúc Nhạc cực kì không thích ứng, sư phụ bởi vì tu hành, cho nên vẫn ở lại nông thôn, chẳng qua hành tung bất định, đã không còn ở quê của Tiểu Nhạc nữa.
Cuộc sống ở thành thị khác biệt quá lớn khiến Phúc Nhạc hơi trở nên trầm mặc ít lời, mà lúc này, một nhà ba người lại nghênh đón một sinh mệnh mới.
Ba mẹ Phúc Nhạc vô cùng vui mừng, bởi vì sự nghiệp đã hoàn toàn ổn định, đứa con thứ hai sinh ra hoàn toàn không mang đến áp lực cùng gánh nặng nào, lại thêm Phúc Nhạc vẫn luôn không sống cùng bọn họ từ nhỏ nên quan hệ hai bên vẫn luôn ở trong hoàn cảnh hơi xấu hổ và xa lạ. Điều này khiến cho tình thương của họ vốn có phần của Phúc Nhạc giờ lại đặt hết lên người đứa bé này.
Phúc Nhạc trầm mặc ít lời cũng không khiến cha mẹ chú ý, ở nhà, cậu như biến thành người ngoài đến chen chân vào giữa gia đình ba người hạnh phúc nhà bọn họ vậy.
Ba năm cấp ba Phúc Nhạc lựa chọn trọ ở trường. Mà em trai cũng đến tuổi học tiểu học, cha mẹ liền càng quan tâm, đứa bé này là do bọn họ bồi dưỡng từ nhỏ, nhất định phải là ưu tú nhất.
Về phần Phúc Nhạc trầm mặc ít lời, ai nói bọn họ không biết? Chính là... thật sự không thân. Đứa con này đối bọn họ mà nói, rất xa lạ, lại rất độc lập, hầu như chuyện gì cũng không cần bọn họ quan tâm, điều này làm cho bọn họ theo bản năng mà tránh nói về chuyện liên quan đến cậu.
Lúc tốt nghiệp trung học, Phúc Nhạc thuận lợi thi đậu một trường đại học y nổi tiếng trong nước, điều này làm cho ba mẹ ba năm qua chưa từng tham dự vào quá trình trưởng thành của Phúc Nhạc, không hề biết gì về thành tích của cậu vừa ngạc nhiên vui mừng lại xấu hổ, ngượng ngùng nói chúc mừng với con trai.
Phúc Nhạc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nghỉ hè đi tìm sư phụ lăn lộn hai tháng, khai giảng rồi thì đeo balo đi báo danh.
Phúc Nhạc ít cảm tình, đến tận đại học mới chậm chạp phát giác, mình chỉ thích đàn ông.
Khắc khẩu bùng nổ vào một đợt nghỉ hè. Phúc Nhạc về nhà một chuyến, chuẩn bị tạm biệt cha mẹ rồi sẽ theo sư phụ xuống nông thôn học tập, thuận tiện thăm ông bà nội. Dù sao ở đây cậu tựa như người ngoài cuộc vậy.
Chính là, cái người không thế nào thân nổi với cậu, thậm chí còn có địch ý đã trộm di động của cậu, xem trộm tin nhắn.
Người duy nhất biết tính hướng của cậu là sư phụ, vẫn luôn không đứt liên lạc. Chút tin tức nhỏ lộ ra trong tin nhắn đã đủ khiến một người trưởng thành sớm từ nhỏ đã tiếp xúc với internet phát hiện vài thứ dị thường. Chuyện rốt cục cũng bị kéo xuống lớp ngụy trang, lộ ra chân tướng trắng trợn.
Chuyện của Phúc liền như vậy truyền đến tai cha mẹ.
Lúc đó, lần đầu tiên cậu thấy ba mẹ vẫn luôn ôn hòa với mình cũng sẽ có cảm xúc phức tạp cùng kịch liệt, biểu tình chán ghét mình như vậy.
Phúc Nhạc trầm mặc, nhưng rồi không kiềm được mà mở miệng nói với cha mẹ: "Con về sau sẽ không, con sẽ không thích phụ nữ."
Cậu có thể cả đời không yêu đương, không tìm bạn trai, nhưng có chết cũng không thích được phụ nữ, đây là bản tính. Cũng không phải là bệnh.
Cậu quỳ xuống nói không nói gì, tuy rằng không có thân tình, nhưng cha mẹ dưỡng dục mình mười mấy năm, tiền bạc chưa bao giờ thiếu thốn, Phúc Nhạc vẫn luôn rất cảm kích họ.
"Mày không thay đổi thì tao đánh gãy chân mày luôn!"
Một câu thành tiên tri.
Cái tính quật cường không biết là di truyền từ ai, một cây gậy sắt đánh vào đầu gối, vợ chồng nhà họ Phúc cũng không ý thức được, Phúc Nhạc cũng không nói gì, vẫn luôn quỳ, sau một ngày một đêm thì khập khiễng bị đuổi ra khỏi nhà.
"Từ nay về sau, nhà chúng tao không có loại biến thái như mày!"
"Sầm" , tiếng cửa chống trộm nặng nề vang lên, Phúc Nhạc cũng rốt cục, hoàn toàn bị cách ly khỏi thế giới của bọn họ.
Nguồn trợ cấp kinh tế bị chặt đứt, cái chân bị thương bởi vì không được trị liệu đúng lúc nên bị tật, chỉ trông vào làm công để chi trả cho chương trình học vô cùng nhiều môn, Phúc Nhạc cuối cùng vẫn không thể như nguyện hoàn thành việc học của mình.
Cũng may sư phụ già đưa tay giúp đỡ, cho cậu một công việc có thể sống tạm, ngay lúc cậu sắp có thể một mình đảm đương một phía thì vận mệnh kỳ tích đã xảy ra biến chuyển.
Có lẽ, thế giới mới xa lạ mà lại kỳ diệu này... mới là nơi cuộc sống của cậu bắt đầu chăng?