Hai người vẫn duy trì không khí cứng ngắc này cho đến khi về nhà, Phúc Nhạc lên tiếng chào hỏi với Kanya, ôm lúa mì chuẩn bị ý tưởng biểu diễn.
Kanya nhìn ra Joe vẻ mặt ủ dột, thấy Phúc Nhạc vào phòng, vội vàng lấy khuỷu tay chọt chọt Joe: "Con làm Tiểu Nhạc tức giận à?"
Joe sờ sờ đầu, không biết nên trả lời ra sao. Hắn cũng không rõ A Nhạc rốt cuộc có phải đang tức hay không, đáp ứng mình rồi hẳn phải là không giận, nhưng lại không giống như không giận...Rốt cộc là có chuyện gì xảy ra?
Joe đành phải đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho Kanya nghe, Kanya nghe đến đoạn Joe thẳng thắn bày tỏ với Phúc Nhạc, đầu tiên là cả kinh, sau đó nghe được Tiểu Nhạc đáp ứng rồi mới yên lòng, lại có chút nghi hoặc: "Tiểu Nh. ạc thật sự đáp ứng rồi? Không phải là con nghĩ nhiều nghe lầm chứ? "
Joe không nói gì... Làm sao có thể chứ? !
"Ừm... Nói không chừng là bởi vì quá đột nhiên, cho nên có chút ngượng ngùng." Kanya phân tích, cho thằng con mình một ánh mắt xem thường, tại sao lại có thể đột nhiên liền mở miệng, quá trực tiếp, ngộ nhỡ dọa người ta chạy mất thì phải làm sao!
"... ..." Joe nhíu mày, hắn rõ ràng là ám chỉ A Nhạc nha, nói năm tới chúng ta sẽ cùng ở một chỗ, khi thú nhân quyết định cùng giống cái cử hành nghi thức không phải đều sẽ nói như thế sao?
"Ngốc a!" Kanya chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhỏ giọng giáo huấn: "Tiểu Nhạc không phải những giống cái khác, làm sao nghe hiểu được! Nói không chừng còn tưởng rằng con muốn đuổi nó đi ấy chứ!"
Không thể không nói, Kanya tâm tư tinh tế đã đoán trúng ý nghĩ của Phúc Nhạc không sai biệt lắm.
Joe bừng tỉnh đại ngộ, khó trách A Nhạc phản ứng kỳ quái như vậy! Không khỏi tự trách, mình quá sơ ý ! Có lẽ là bởi vì lúc ấy cũng có chút khẩn trương cho nên không có suy xét đến điều này.
"Joe, có thể giúp em một chút không?" Phúc Nhạc ôm lúa mì từ trong phòng đi ra, vẫy tay với Joe.
Joe lập tức thí điên thí điên đi qua: "Muốn làm gì, A Nhạc?"
"Có thể giúp em làm một thứ hay không?" Phúc Nhạc đem lúa mì để xuống chân tường, ngộ nhỡ buổi tối trời có mưa cũng không dính nước.
Joe gật đầu, A Nhạc yêu cầu gì cũng phải đáp ứng hết!
Phúc Nhạc quả nhiên hào phóng cho hắn một nụ cười tươi, không hề lạnh mặt nữa, Joe nhất thời thở phào một hơi, vừa rồi hắn còn đang lo lằm sao mới dỗ được A Nhạc đây.
Phúc Nhạc đưa cho hắn một bản thiết kế vẽ một cái cối xay đá, đương nhiên là vô cùng đơn sơ và không chuyên nghiệp.
"Cái này, có thể đem lúa mì xay thành bột." Phúc Nhạc khoa tay múa chân nói: "Lúa mì phải xay tách vỏ nghiền nát mới ăn được. "
Phúc Nhạc khoa tay múa chân liền hướng Joe giải thích một chút cái gọi là cối xay đá, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Joe: "Có thể làm ra được không? "
Joe vẻ mặt nghiêm túc, nhìn hình suy tư một hồi, có chút khó xử: "Hẳn là có thể, chẳng qua có lẽ không tinh tế được như vậy." Tuy rằng thú nhân cóthể tùy ý mà cắt đá thành những hình dạng khác nhau nhưng yêu cầu quámức cẩn thận chỉ sợ cũng khiến người khó xử .
"Không có việc gì!" Phúc Nhạc vung tay hào khí nói: "Chỉ cần có thể dùng là được!"
Joe đành phải nói: "Anh thử coi sao..." Phúc Nhạc nhanh chóng gật đầu: "Em đem lúa mì đi phơi một nắng, chờ phơi khô là có thể xay bột!"
Cối xay lúa lừa kéo Phúc Nhạc không biết rõ là làm như thế nào, cối xay đá thì đã từng nhìn qua cấu tạo bên trong nên mới biết, cối xay lừa kéo mà làm được thì tốt nhất, mấy khối gỗ, một khối đá đã làm xong.
Joe cũng rất chờ mong, A Nhạc nói làm bột mì chín rồi sẽ không khó ăn, như vậy mùa đông các thú nhân cũng không cần phải liều mạng như vậy, rất nhiều thú nhân hằng năm bởi vậy mà chết đi, mùa đông đối với họ đều rất u ám.
Kanya thấy hai đứa đang nhỏ giọng bàn kế hoạch gì đó thì không khỏi tò mò, hình như từ sau khi Phúc Nhạc đến đây, vẫn hay mang về những thứ mọi người cho là vô dụng trên thực tế lại vô cùng có ích, khiến Kanya lúc nào cũng thấy tò mò, đối với mỗi thứ Phúc Nhạc cầm về đều duy trì nhiệt tình và quan tâm cao độ.
Phúc Nhạc thì thầm nói với Kanya một hồi, quả nhiên Kanya lập tức như bị tiêm máu gà kích động lên: "Khó ăn thì làm sao! Chỉ cần lấp đầy được cái bụng thì ai còn kén cá chọn canh!"
Phúc Nhạc đồng ý gật đầu, khi còn bé mặc dù ở nông thôn, nhưng là điều kiện sống cũng không tệ lắm, ít nhất trong nhà bà ngoại cũng không phải lo về vấn đề ăn uống, tuy vậy mọi người vẫn luôn quý trọng lương thực, Phúc Nhạc từ khi còn bé chưa bao giờ dám để mứa cơm canh, ăn bao nhiêu hết bấy nhiều, không biết no chưa nhưng không được để thừa, một khi lãng phí lương thực, bà ngoại sẽ rất giận, tuy bà tiếc cháu không đánh nhưng Phúc Nhạc lại không muốn làm bà buồn. Mỗi lần không cẩn thận bỏ mứa cơm, bà ngoại đều kể câu chuyện "Lão điệu nha" (lão già cổ lỗ sĩ, không hợp thời, không hiểu lắm \=.\=), Phúc Nhạc tuổi còn nhỏ, cái hiểu cái không, giờ nghĩ lại, rất có cảm khái. Đợi đến lúc đói chết rồi thì ai còn nghĩ đến chuyện không ăn chứ?
Kanya nghe được chuyện thì phản ứng mạnh hơn Joe, dù sao y đã lớn tuổi rồi, năm nào cũng tận mắt thấy không ít thú nhân bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đi săn giữa trời động rét lạnh rồi sau đó luôn có người không trở về...
Xác nhận mãi với Phúc Nhạc rằng thứ này có thể ăn rồi, Kanya hứng thú bừng bừng chạy đi tìm tộc trưởng. Chuyện này phải nhanh chóng quyết định mới được!
Phúc Nhạc cũng không ngăn cản Kanya, chuyện này trên cơ bản đã là chắc chắn, chỉ cần mọi người không sợ phiền toái không sợ mệt, mỗi người chia nhau vài mẫu đất mà trồng trọt, tính diện tích đất của bộ lạc thì dư dả chán. Về phần đất nơi này có thích hợp gieo trồng hay không Phúc Nhạc không lo, không thấy lúa mì trồng nơi đất hoang còn dài hơn đầu người hay sao...
Joe dưới sự chỉ đạo của Phúc Nhạc bắt đầu tìm tảng đá làm cối xay, Phúc Nhạc đứng một bên vây xem, xem tay chân bé tẹo của cậu thì biết không giúp được gì, nhìn một hồi nghe được tiếng gà kêu, Phúc Nhạc nhớ ra hôm nay mình tìm được sa sâm, nhanh chóng chạy vào phòng lấy ra.
Ngoại trừ sa sâm, còn có một ít phục linh, bạch thược nữa, chủng loại không ít, nhưng không nặng lắm. Phúc Nhạc lúc còn ở phòng khám đã đem mấy thứ này dùng tảng đá nghiền nhỏ, dùng để châm cứu cho Hansen rồi cậu vẫn luôn vội chuyện lúa mì, thế nên giờ hai cánh tay đều vừa xót vừa đau, nghĩ thầm khi nào kêu Joe đến xử lí thuốc cho mình, nếu không dùng đá mài thuốc rất dễ đi tong cái mạng...
Đem mấy dược liệu này trộn lẫn vào lá cây Kanya hái về cho gà ăn, đưa vào trong chuồng, mấy còn lạc đát thú đói xanh cả mắt xông qua cúi đầu mổ liêntục.
Phúc Nhạc ngồi xổm một chỗ nhìn một hồi, phát hiện mấy con gà ngu này không xuất hiện phản ứng bài xích nào mới yên tâm.
Cậu tính nuôi gà thuốc, những dược liệu ôn hoà bổ dưỡng như sa sâm phục linh gì đó, cho dù là mảnh ruộng thuốc nhỏ hay số lượng trên núi đều vượt xa phỏng đoán của câu, hoàn toàn có thể yên tâm lớn mật dùng cho bọn gà ngốc này ăn, hơn nữa gà thuốc đối với giống cái thể yếu như Haren và chú Sylve vô cùng có lợi. Huống chi dùng dược liệu cho gà ăn cũng không phải quá đắt đỏ, lượng dùng cũng không lớn, chủ yếu là tích luỹ qua thời gian.
Đại khái là cuộc sống bây giờ tương đối nhàn nhã tự tại, không có áp lực công việc gì. Phúc Nhạc nhàn đến mọc nấm sẽ cân nhắc một chút những thứ có thể nuôi trồng, dưỡng sinh mà, không có chuyện gì xấu.
Ngửi thăm dò chuồng gà đã thấy có mùi khó ngửi,cũng may mấy hôm nay nhiệt độ đã giảm không ít, nếu không mùi này khẳng định xông ngạt chết người. Phúc Nhạc quyết định vẫn là muốn quét tước một chút.
Tưởng tượng như vậy, Phúc Nhạc lại nhớ ra một chuyện bị mình ném ra sao đầu — vụ chổi vẫn chưa có tin tức gì!!
Lúc ấy quét tước phòng khám bệnh vốn muốn tự làm một phen, sau lại bị Haren chen ngang, hai người đến nhà Haren làm khách, sau đó hai người dùng da thú cùng hai khối băng gạc quét dọn phòng khám sạch sẽ, vốn chuyện này đã bị Phúc Nhạc quên mất tiêu...
Cao lương tuệ gì đó không cần nghĩ, cậu đến nay chưa từng thấy, đành phải ngẫm lại những thay thế phẩm khác coi sao.
Phúc Nhạc nhìn xem sắc trời, chú Kanya còn chưa trở lại, cậu còn có thể đi ra ngoài lượn một vòng.
Chào Joe một tiếng, Phúc Nhạc lượn lờ ngay chỗ gần nhà, bởi vì thực vật kì quái ở khu đất hoang cũng rất nhiều, Phúc Nhạc đang tính xem có tìm được thứ gì thay thế hay không.
Những loại cỏ nào quá cao dài đều chọn sau, chỉ cần nó không mềm nhũn bò lan trên mặt đất, lá cây quá mức thưa thớt, là có thể lấy làm chổi được, dù sao cũng chả cần mỹ quan, miễn cưỡng có thể dùng là được.
Đi không bao xa, vận khí không tồi Phúc Nhạc liền thấy được thứ mình cần, lá cây mịn dày, độ cứng vừa phải.
Cơ mà...Nhổ không lên! Cắt không đứt! Lôi không đi!!
Phúc Nhạc xoa thắt lưng vẻ mặt phẫn hận nhìn cây cỏ còn cao hơn cả mình, có chút bực mình, rất khi dễ người! Vừa nghĩ tới chút sức lực nhỏ nhoi của mình có chút chuyện này cũng làm không xong, Phúc Nhạc liền không khỏi ủ rũ, chẳng lẽ còn phải chuyên môn kêu Joe theo để cắt cỏ giúp sao?
Thử đi thử lại mới tin mình không làm gì được thứ này, Phúc Nhạc ủ rũ đi về, cậu cần cái liềm, cái liềm!
"Vì sao!"
Ai dô? Phúc Nhạc dừng chân, nhịn không được đào đào lỗ tai, cậu nghe nhầm sao?
"Cậu ta thì có gì tốt? Bệnh tật suốt ngày không biết lúc nào thì chết!"
Phúc Nhạc nhíu mày, tuy không biết là có chuyện gì, nhưng lời này hơi bị vô đạo đức đấy...
"Không liên quan đến cậu." Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, có thể thấy được chủ nhân của nó vô cùng không vui.
"Ta nhất định sẽ không từ bỏ ! Hơn nữa ta xem, cậu ta căn bản không thích ngươi!" người mở miệng đầu tiên hét lớn, thanh âm mang theo giọng nức nở, có vẻ rất thương tâm.
Nhìn chung quanh, bởi vì có bụi cỏ cùng rừng cây che tầm mắt nên Phúc Nhạc nhìn không được bóng 2 người kia,chẳng qua chung quanh có rất nhiều lối rẽ và đường nhỏ, chắc là có người ở quanh đang nói chuyện.
Người còn lại không thèm trả lời nữa,Phúc Nhạc nghe được tiếng bước chân, lắc đầu đi về, chuyện không liên quan tới mình, mới nghe đã biết là chuyện tình cảm gút mắc rồi, cậu lười nghe.
Đáng tiếc sợ cái gì cái đó đến, Phúc Nhạc buồn đầu trở về, lại vừa lúc bắt gặp hai người kia.
Phúc Nhạc ngẩng đầu vừa thấy, một thú nhân tóc nâu, một giống cái tóc đỏ, không quen, liền đi dạt vào mé đường.
Hai người kia phỏng chừng cũng không bình tĩnh, không để ý đến Phúc Nhạc, càng không nghĩ mình nói chuyện có bị người ta nghe được hay không, nghiêng người nhường đường cho Phúc Nhạc.
Phúc Nhạc mừng rỡ, nhanh chóng chạy về nhà, trong lòng thuận tiện nghi hoặc sao hai người này lại chọn cái chỗ đó mà thổ lộ chứ, nhỡ bị những hộ gia đình xung quanh nghe được không phải rất xấu hổ sao.
Chẳng qua chuyện này cũng chỉ loé qua trong đầu mà thôi, Phúc Nhạc rất nhanh liền quên béng đi, khi về đến nhà, Joe mới đem cối đá lồng vào tay cầm gỗ đặt lên mặt nghiền, cối xay đá hình trụ có vẻ rất nặng, phía dưới để một mặt đá còn mới. Phúc Nhạc thấy một màn như vậy có chút áy náy vì mình hay sai Joe làm việc.
Tay cầm gỗ và trụ quay đều dùng một loại gỗ cực kỳ rắn chắc làm thành, Phúc Nhạc gõ thử, phát hiện loại gỗ này cứng như sắt vậy, đúng là nguyên liệu tốt.
Chờ Joe làm xong máy nghiền đá, Phúc Nhạc mới nói chuyện đi cắt cỏ, Joe vui vẻ đáp ứng, thấy Phúc Nhạc ra vẻ áy náy cùng cảm kích, Joe không khỏi xoa tay cậu thấp giọng nói: "Anh rất vui, A Nhạc cũng cần anh, giống như anh cần A Nhạc vậy." (nghe xưng hô sến quá \=\=)
Phúc Nhạc sửng sốt, đỏ mặt, trong lòng lại dễ chịu rất nhiều. Trong lòng cẩn thận nghĩ: a! hai người bọn họ bây giờ là "chuẩn bạn lữ" (chuẩn trong chuẩn mực, nhất định, chắc chắn), Joe đối tốt với mình, trong lòng mình hiểu được là tốt rồi, sau đó đối tốt với Joe gấp bội, từ bây giờ trở đi, liền làm đồ ăn ngon cho anh ấy, tìm càng nhiều thứ tốt giúp anh ấy cường thân kiện thể tránh miễn một ít thương tổn, điều này không phải tốt lắm sao? Bạn lữ không phải là dắt tay giúp đỡ nhau cùng tạo ra cuộc sống sao?! Làm sao mình lại nghĩ râu ria nhiều như vậy cơ chứ?
Tự bản thân cũng không phải một chút dùng đều không có sao, Phúc Nhạc lôi kéo Joe đi cắt cỏ, tâm tình sung sướng mà nghĩ đến.