Tuy rằng tạm thời cầm máu, nhưng miệng vết thương cũng phải mau chóng xử lý.
"Joe, mau cạo lông anh ta!" Phúc Nhạc cúi đầu cẩn thận quan sát vết thương của sói xám, híp mắt phân phó nói.
Joe theo bản năng da đầu tê rần: cạo lông… (quần áo a \=))
"Chính là đem lông cạnh miệng vết thương đều cạo xuống".
Phúc Nhạc đơn giản giải thích một chút, lục lọi hòm cấp cứu, tìm được một cái kéo bỏ túi nhỏ, loẹt xoẹt vài cái, bộ lông sói xám lả tả rơi rụng xuống. Phúc Nhạc vừa lòng mà gật gật đầu, tuy rằng kiềm (cái kìm) cầm máu gì đó cậu cũng không hy vọng xa vời, nhưng mà cái kéo nhỏ này cũng rất đáng yêu!
"… …"
Em cam đoan con sói xám này lúc tỉnh lại sẽ không phát cuồng chứ?
"Nhanh lên chứ." Phúc Nhạc ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, kỳ quái nhìn vẻ mặt táo bón của mọi người. Không cạo lông thì bôi thuốc kiểu gì! Miệng vết thương sâu lại dài như vậy cũng phải khâu lại a, có lông rất dễ bị dính vào!
Joe cuối cùng vẫn chịu khuất phục dưới cặp mắt trợn tovô tội kia của Phúc Nhạc, nhận mệnh mà biến ra móng vuốt sắc, bắt đầu "gặt" lông. Đúng vậy, là gặt… Một tay nắm 1 nhúm lông lên, tay kia vung móng vuốt lên, lông liền bay bay xuống. \=)))
Không đến một hồi lông quanh miệng vết thương của sói xám tất cả đều bị dọn sạch sẽ, bởi vì ước chừng có ba vết cào cho nên hơn nửa bộ lông đều bị cạo hết, lộ ra làn da trắng trắng nộn nộn còn mang theo màu hồng nhạt, chúng thú nhìn đều có chút không đành lòng mà quay đầu đi chỗ khác, rồi lại nhịn không được muốn bật cười — sói xám đáng thương sau khi tỉnh lại khẳng định hận không thể lại một lần nữa ngất xỉu đây…
Phúc Nhạc cũng mặc kệ tâm tư phức tạp giờ phút này của mọi người. Nói chuyện rửa sạch nước bùn đất và các mảnh vụn kì quái quanh miệng vết, dùng nước muối đã đun qua rửa miệng vết thương, sói xám hình như là bị nước muối kích thích, lui về phía sau hơi hơi run rẩy một chút, hình như có dấu hiệu tỉnh lại, chúng thú nhanh chóng ấn y lại, sợ quấy nhiễu đến việc trị liệu thần kì của Phúc Nhạc.
Phúc Nhạc cũng không chú ý tới này kia, cúi đầu lấy ra một thứ hung khí sáng chói lọi trong hòm cấp cứu, nheo mắt nhìn miệng vết thương của sói xám, biểu tình âm trầm…
Mọi người không biết thứ đồ chơi trong tay Phúc Nhạc kia là gì, chỉ thấy nó rất dài, giống như kim loại vô cùng sắc bén đâm vào miệng vết thương của sói xám, mấy vị ở đây ai cũng trộm nuốt nước miếng — đây tuyệt đối là một giống cái không thể trêu chọc!
Phúc Nhạc cầm trong tay là cái gì? Đương nhiên là dao giải phẫu. Tuy rằng chỉ có một cái, nhưng Phúc Nhạc cũng rất thoả mãn, ít nhất có thể làm sạch được vết thương để khâu, giờ là lúc nào còn quản mấy vết thương này có nên dùng biện pháp này hay không.
Cắt xuống phần đã bị hoại tử, cầm kim khâu bắt đầu xe chỉ luồn kim, Phúc Nhạc không khỏi phun tào mình đại khái đã làm một lần xử lí ngoại thương không quy phạm nhất cũng đơn sơ nhất! Mợ nó đối với mấy người có hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thật khó chịu mà, ngao!
Nhưng cuối cùng tâm tình muốn cứu sống người bệnh đã đánh bại chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, Phúc Nhạc đã muốn nhận mệnh mà tiên đoán được rằng, chỉ sợ về sau công việc của cậu sẽ đều tiến hành trong hoàn cảnh đơn sơ như thế này…
Tuy rằng bác sĩ trưởng tỏ vẻ vô cùng bất mãn nhưng các thú nhân thì đã sắp dại ra rồi. Cái kim mảnh như vậy… Mắt mà không tốt một chút chỉ sợ sẽ nhìn không rõ, nó bị một sợi dây tinh tế kỳ quái xuyên qua, sau đó may vá trên người sói xám… Thần minh ở trên, tiểu tế ti mới tới này thật là đáng sợ!
Phúc Nhạc đau lòng lấy ra viên thuốc giảm sốt trong hòm cấp cứu, nghiền thành bột phấn dùng tăm bôngbôi thuốc lên miệng vết thương, giờ phút này cậu lại nhịn không được nghĩ đến một vấn đề khiến người ta đau đầu, dụng cụ không có cách nào khác tiêu độc thì thôi vậy, cùng lắm thì về sau cậu chuyên môn bảo Joe chế tác cho cậu mỗi ngày một bộ nấu nước sôi tiêu độc, hơn nữa mạng thú nhân lớn lắm, hẳn là không dễ dàng toi đâu, nhưng tăm bông thứ tiêu hao phẩm này dùng hết thì làm sao bây giờ?
Cái suy nghĩ này dưới tình huống khẩn cấp cũng chỉ loé qua trong đầu Phúc Nhạc mà thôi, rất nhanh đã bị dằn xuống đáy lòng. Chỉ có thể hy vọng thuyền đến đầu cầu tất thẳng (chuyện đến đâu đều suông sẻ) thôi.
Thoáng thất thần một chút liền không để ý được động tác trên tay Phúc Nhạc, sau khi bôi thuốc bột xong, Phúc Nhạc lấy băng gạc Haren nấu qua khử trùng vắt khô nhanh nhẹn băng bó, thậm chí còn đùa dai mà buộc cái nơ hình con bướm, kỷ niệm lần đầu tiên trị ngoại thương của cậu.
Khâu lại rồi bôi thuốc dọn dẹp xong, trán Phúc Nhạc cũng ra toàn mồ hôi, Joe thấy cậu có vẻ đã trị liệu xong rồi, nhanh chóng đi lên dùng tay lau mồ hôi cho cậu, quả nhiên đổi được nụ cười mỉm cảm kích của nhóc con này, Joe lui về phía sau hai bước, khoanh tay ôm chặt con tim đang kinh hoàng đập trong ngực mình, vẫn như trước mặt than: phải bình tĩnh!
“Trở về chú ý nghỉ ngơi, không cần ăn quá nhiều thịt nướng! Nấu lên mới ăn được.” Phúc Nhạc sắc mặt nghiêm túc mà phân phó vài vị thú nhân đi cùng, tuy bị thương phải kị thức ăn mặn…nhưng mà có Adah làm gương, Phúc Nhạc cảm thấy không cần ra lệnh cưỡng chế một con sói đau khổ đi ăn chay, có ăn cũng không đủ no…
Vài cái thú nhân nghe xong như trút được gánh nặng, đây là đại biểu Whorf đã không còn nguy hiểm. Tất cả mọi người vội vàng gật đầu nghiêm túc ghi nhớ, Phúc Nhạc lại nói thời gian đổi thuốc, liền phất tay tỏ vẻ có thể đi được rồi.
Các thú nhân cực kì cảm kích, tuy rằng bởi vì thiên tính hiếu chiến cùng tự tôn mãnh liệt, các thú nhân lúc bình thường đều là ai cũng không chịu phục ai, trừ Joe cái loại biến thái vô địch toàn thôn ra, giữa những thú nhân khác phần lớn đều trong trạng thái cạnh tranh phân cao thấp lẫn nhau, đó cũng là vì muốn hấp dẫn giống cái mình ngưỡng mộ trong lòng: nhìn đi, ta mạnh thế nào nè!
Nhưng là dù vậy, mọi người ở thời khắc khó xử vẫn vô cùng đoàn kết, bọn họ tuy không vừa mắt nhau nhưng cũng tuyệt không muốn mất đi bất luận người đồng bạn nào…
Vài thú nhân khiêng sói xám đến đều cúi chào Phúc Nhạc thật sâu một cái, hai tay vô cùng kỳ lạ mà giấu ở đằng sau, ý nghĩa cậu nghe Kanya có nói qua là: kính trọng ngài, móng vuốt sắc bén của ta vĩnh viễn sẽ không hướng về phía ngài. Đây là một lễ nghi vô cùng trịnh trọng, dùng để biểu đạt cảm kích. Giờ khắc này, Phúc Nhạc nhìn động tác nhất trí lại trịnh trọng của những người này, trong lòng cũng hơi hơi chấn động, đây là…đã tiếp nhận rồi đi? Một cảm xúc vui mừng khó hiểu dần dần chảy dưới đáy lòng, Phúc Nhạc cũng hơi hơi cong khóe miệng, nở nụ cười. Có vẻ…cậu thật sự cũng có thể ở chung vui vẻ với mọi người?
Các thú nhân nhìn thấy giống cái nhỏ thần kỳ mà đáng yêu nở nụ cười với mình, cũng đều cười ngây ngô sờ sờ đầu, trong lòng nhộn nhạo, cậu ấy cười với ta…
Joe đứng sau lưng Phúc Nhạc đen mặt, nhìn chằm chằm vài thú nhân, yên lặng nhớ kỹ hình dáng, yên tâm, hắn sẽ đi giao lưu với từng-người-một, dám mơ ước A Nhạc nhà hắn… Tất cả đều phải bóp chết từ trong trứng nước!
Vài thú nhân còn đang ngây ngô cười đột nhiên thấy sau lưng chợt lạnh, lúc này mới chú ý tới ánh mắt người nào đó phía sau kia cười như không cười lại đủ để đông chết một con dã thú, các thú nhân tính tình đại khái như bị dội nước lạnh, xám xịt mà nâng sói xám vẫn hôn mê rời đi. Hu hu hu, tiểu tế ti hình như đã bị tên đáng sợ kia đặt gạch trước rồi, quá đáng giận a!
“Phúc Nhạc, cậu quá giỏi! Quá lợi hại!”
Haren thấy tận mắt thú nhân hấp hối kia được từ từ kéo lại ở mép cái chết, trong lòng như sông cuộn biển gầm, tim đập thình thịch, có khi còn khẩn trương hơn cả người đang chân chính cứu người là Phúc Nhạc, đó là một cảm giác kích thích khi chiến đấu với bệnh tật mà lại phát hiện có hy vọng chiến thắng! Sao có thể không khiến người ta kích động chứ!
“Không có gì đâu. Bởi vì có công cụ cùng dược.”
Phúc Nhạc bị khen đến ngượng ngùng, có chút chột dạ, sư phụ già tuy rằng cũng hay khen cậu có thiên phú, nhưng dù sao cậu cũng chả phải thần y kinh thế (trong kinh thế hãi tục) gì, đến đây rồi lại được khen ngợi không chút che dấu nào như vậy, cậu thấy hơi khoa trương, chẳng qua là cậu mượn dùng tri thức cùng kỹ thuật tiên tiến trên địa cầu mà thôi.
Có thể thành công cứu được thú nhân kia, một mặt là do nhân sâm cùng thuốc trị ngoại thương, mặt khác còn phải quy cho lực khôi phục mạnh mẽ của thú nhân, tuy rằng nhân sâm có tác dụng kéo dài mệnh nhưng nó đạt được đến hiệu quả nào ai cũng không nói được, lúc ấy sói xám kia rõ ràng đã mất máu quá nhiều mà nguy hiểm đến tính mạng, có thể cứu về đến cả Phúc Nhạc cũng thấy may mắn không thôi, sau lưng ướt sũng mồ hôi lạnh — cậu vẫn là lần đầu tiên tiếp nhận một ca sắp chết như vậy…