Hội chợ ở cổ đại cũng tương đối náo nhiệt. Dọc theo một con đường lớn, từ đầu bên này nhìn thẳng tắp xuống tận cuối đường bên kia, hàng quán bày ra la liệt. Những vật phẩm vốn ít khi xuất hiện trong các sạp hàng ở kinh thành thì ở nơi này được bày bán như củ cải trắng. Vì mỗi năm chỉ mở một lần hội chợ nên có rất nhiều người kéo đến nơi này, trong đó có cả Tiểu Vân và Xuân Lan.
Dạo qua các quán hàng một lượt, Tiểu Vân có chút mệt, nàng rẽ vào một quán nước gần đó ngồi nghỉ. Đương lúc đang ngồi nắn nắn bắp chân tê cứng vì đi đường dài, bất chợt nàng nghe vọng đến thanh âm một nữ tử cao chói:
“Ngạo Thiên, huynh thấy cái vòng này như thế nào? Có phải rất đẹp hay không?”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, sống lưng Tiểu Vân thoáng chốc căng thẳng. Nàng đợi một lúc, thanh âm trầm thấp của nam nhân kia mới vang lên, rất nhẹ mà lại như hờ hững:
“Nếu tiểu thư thấy đẹp thì cứ mua đi!”
Nữ tử kia lại giống như đang làm nũng, nói:
“Kia, huynh thật là xấu! Nếu đã đáp ứng đưa người ta đi dạo thì cũng phải có trách nhiệm một chút chứ? Nào, nào, giúp ta xem xem, ta đeo cái vòng này có phải rất đẹp không?”
Giống như vô thức, Tiểu Vân quay đầu lại, đúng lúc lại bắt gặp nụ cười xẹt qua nơi khóe môi nam nhân, gương mặt lạnh lùng của hắn giống như sáng bừng lên. Xung quanh đã có không ít cô nương vì nụ cười này mà dừng lại, si ngốc ngắm nhìn, nhưng Tiểu Vân chỉ cảm thấy đáy mắt phát đau. Nàng cứ vậy nhìn hắn, lặng người nghe nam nhân lạnh lùng nhẹ nhàng thốt ra:
“Đẹp lắm!”
Dường như ánh mắt hắn vô tình quét qua đây, Tiểu Vân vội vàng quay người, bàn tay đè chặt lên ngực, nơi đó, hình như có thứ gì vừa nứt vỡ, máu tươi đầm đìa. Xuân Lan bưng một khay trà quay lại, liền nhìn thấy Tiểu Vân cúi đầu ngồi trên ghế, tay ôm chặt lấy ngực, nàng nghĩ chắc tiểu thư bị làm sao, vội vàng rảo bước đi đến, lo lắng hỏi:
“Tiểu thư, tiểu thư, người bị sao vậy? Có phải có nơi nào bị đau không?”
Tiểu Vân cúi đầu, đáp rất nhẹ:
“Xuân Lan, lòng ta đau quá...”
Xuân Lan nháy mắt, nàng ngẩng đầu nhìn quanh, cách đó không xa bắt gặp một thân ảnh quen mắt, nàng bỗng chợt hiểu ra. Cúi đầu, Xuân Lan nắm chặt tay Tiểu Vân, im lặng, buồn bã. Tiểu thư nhà nàng, thật đáng thương...
Một lúc lâu sau, giống như vừa thoát ra khỏi thế giới của mình, Tiểu Vân ngẩng lên, trong mắt không có bi thương, đau khổ, chỉ có mờ mịt và một chút lãnh đạm, nàng cất giọng, thanh âm nhẹ nhàng:
“Xuân Lan, thanh toán đi, chúng ta hồi phủ thôi!”
Hai người cùng đứng dậy rời đi. Bất ngờ, từ phía sau có người gọi nàng lại:
“Ai nha, đây không phải Hạ phủ Tam tiểu thư sao?”
Người ta đã chỉ đích danh mình rồi, nếu như còn không quay lại, người ta lại cho là mình trốn tránh, bất đắc dĩ Tiểu Vân đành xoay người, đối mặt với hai người phía sau. Hách Liên Ngạo Thiên có chút ngạc nhiên nhìn nàng, nhưng hắn nhanh chóng che lấp điều đó bằng sự lạnh lùng. Mộ Dung Y Y thì khác, trên mặt nàng ta che kín một tầng sa mỏng màu trắng, chỉ còn đôi mắt lộ ra, thanh âm dường như có chút vui sướng:
“Không nghĩ tới lại gặp được tiểu thư ở đây, trùng hợp hôm nay ta cùng Ngạo Thiên đi chơi, tiểu thư nói xem, có phải chúng ta rất có duyên hay không?”
Tiểu Vân nhẹ giọng đáp, mặc dù nói với Mộ Dung Y Y nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hách Liên Ngạo Thiên:
“Coi như là vậy đi! Nghe nói Mộ Dung tiểu thư bị người hạ độc, không biết đã khỏi hẳn chưa?”
Nghe nàng hỏi vậy, Mộ Dung Y Y lại nghĩ tới khuôn mặt như dạ xoa của mình lúc này, phẫn hận dâng trào, ánh mắt nhìn Tiểu Vân bống chốc che kín một tầng oán hận. Nhưng nàng ta đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt lập tức thay đổi, ngọt ngào nhìn về phía Hách Liên Ngạo Thiên:
“Đa tạ tiểu thư đã quan tâm, những ngày qua ta đã hồi phục rất tốt, cũng nhờ có Ngạo Thiên ở bên cạnh săn sóc động viên cho ta, nếu không ta cũng không biết bản thân có thể chịu đựng được hay không. Huynh ấy xác thực rất tốt, biết ta ở trong cung bí bách, hôm nay còn đặc biệt dẫn ta đi xem hội chợ nữa! Tiểu thư nhìn xem, vòng ngọc này là Ngạo Thiên mua cho ta, có đẹp hay không?”
Ánh mắt nàng ta nhìn Tiểu Vân, giống như thách thức, lại có cả đắc ý dào dạt. Tiểu Vân nhẹ cúi đầu, nhìn vòng ngọc kia, màu sắc đẹp, kiểu dáng cũng lạ mắt, nhưng lại cố tình vô cùng quen thuộc. Nàng nhớ cách đây một tuần, chính nàng đã đưa cho quản sự của mình ở Ngọc Lâu trai bản vẽ của một số mẫu trang sức mới, mà chiếc vòng ngọc này là một trong số đó. Không nghĩ tới khi nhìn lại đồ mà mình thiết kế, lại là ở trên tay của Mộ Dung Y Y. Đã vậy, đó lại còn là thứ mà Hách Liên Ngạo Thiên mua cho nàng ta. Đầu mũi có chút xót, tự cảm thấy bản thân mình đáng chê cười, Tiểu Vân nở một nụ cười tự giễu, đáp:
“Đẹp lắm! Xem ra Nhị vương gia rất có mắt thẩm mĩ, chiếc vòng ngọc Cửu Tinh Tuyền này quả thực rất hợp với Mộ Dung tiểu thư!”
Hách Liên Ngạo Thiên đón lấy ánh mắt của nàng, trên gương mặt tuấn mĩ vẫn tràn ngập sương lạnh, nhưng nơi đáy mắt lại giống như có thứ gì đó lặng lẽ xẹt qua. Hắn mở miệng, thanh âm không cao không thấp:
“Xem ra Hạ tiểu thư rất có hiểu biết về vòng ngọc đi!”
Tiểu Vân cúi hạ tầm mắt, không muốn cùng hắn đối diện:
“Cũng không dám tự đề cao, chẳng qua lúc trước có đi qua Ngọc Lâu trai, bất ngờ nhìn thấy chiếc vòng này được trưng bày, cũng có ấn tượng khá sâu, không nghĩ tới lại thấy chiếc vòng này xuất hiện ở đây thôi!”
Chân mày Hách Liên Ngạo Thiên hơi nhíu lại, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, hắn bỗng bật thốt lên:
“Không biết, Hạ tiểu thư có thể giúp Mộ... Y Y chọn trang sức hay không? Bổn vương không có nhiều kiến thức về trang sức lắm!”
Hắn nói xong, lại lén dò xét phản ứng của nàng, hơi thất vọng khi thấy trên mặt nàng dường như chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào. Tiểu Vân trên mặt cố giả bộ trấn định, nhưng hai tay giấu trong tay áo lại xoắn xuýt lại, đầu móng tay ghim thật sâu thật sâu vào da thịt tướm máu. Nàng cố nén lại bi thương trong ánh mắt, rốt cuộc cũng thành công nở một nụ cười nhẹ, thanh âm nghẹn ứ mãi mới thốt ra được:
“Thứ lỗi tiểu nữ không thể phụng bồi Nhị vương gia cùng Mộ Dung tiểu thư, trong nhà còn có việc cần tiểu nữ về gấp, mong hai vị đừng để bụng! Tiểu nữ cáo từ!”
Nàng nói xong, thật vất vả mới có thể giữ vững cho thân mình không lảo đảo ngã xuống, quay người vội vàng rời đi. Trong một khắc khi xoay người, rốt cuộc không kìm được đau đớn từ tận đáy lòng, nơi khóe mắt có một nước lấp lánh rơi xuống.
Ở phía sau, Mộ Dung Y Y mang vẻ mặt đắc thắng nhìn bóng lưng chật vật của Tiểu Vân rời đi, lúc quay đầu nhìn Hách Liên Ngạo Thiên, đột nhiên có một cảm giác tim đập gia tốc. Hách Liên Ngạo Thiên, hắn ở trước mặt nữ nhân kia tỏ vẻ quan tâm nàng, đây là chứng tỏ trong lòng hắn vị trí của nàng cao hơn nữ nhân kia đúng không? Cảm giác lần đầu tiên thắng thế khiến tâm trạng Mộ Dung Y Y lâng lâng, nàng ta tiếp tục cười ngọt ngào, nũng nịu gọi một tiếng:
“Ngạo...”
Hai tay nàng vươn ra muốn ôm lấy cánh tay hắn, nhưng Hách Liên Ngạo Thiên lại lắc mình tránh đi. Hắn nhìn nụ cười ngọt ngào của Mộ Dung Y Y, thấy thật giả tạo, lạnh mắt nhìn nàng ta thốt ra một câu:
“Mộ Dung tiểu thư, từ nay về sau tốt nhất cách xa bổn vương ra một chút! Bổn vương ghét nhất là có người đụng chạm vào mình!”
Hắn nói xong, mặc kệ Mộ Dung Y Y sững sờ đứng ở nơi đó, quay người đi về phía ngược lại với Tiểu Vân. Mộ Dung Y Y đứng im tại chỗ, đột nhiên nàng ta nhếch môi, cười nhạt nói một câu:
“Còn tránh né cái gì chứ? Sớm muộn gì ngươi chẳng ở trên giường của ta!”
Nàng ta lẩm bẩm một câu, sau đó ngúng nguẩy quay đầu rời đi. Mặc kệ, nam nhân thỉnh thoảng sẽ động kinh vài lần, nàng tốt hơn vẫn là đi dạo hội chợ thì hơn!
Đi được một quãng, Tiểu Vân bất chợt khựng lại. Xuân Lan thấy nàng như vậy, lập tức hỏi:
“Tiểu thư, người bị làm sao ạ?”
Tiểu Vân ngơ ngẩn nhìn phía trước, đột nhiên nàng mở miệng hỏi:
“Xuân Lan, ở đâu có quán rượu vậy?”
Xuân Lan không biết nàng tìm quán rượu để làm gì, chỉ có thể chỉ đường cho nàng. Tiểu Vân đi thẳng vào trong, nàng vừa gặp chưởng quầy vừa nói thẳng:
“Chưởng quầy, cho hai bình “Nữ nhi hồng”!”
Chưởng quầy hồ nghi nhìn hai người, nhưng khi Xuân Lan đem một nén bạc đặt lên bàn, ông ta lập tức phân phó người đem rượu ra cho nàng. Tiểu Vân hai tay xách rượu cứ như vậy đi thẳng ra ngoài, khi Xuân Lan thanh toán xong chạy ra, người đã không thấy đâu.
Cưỡi trên lưng một con ngựa, một vò rượu treo ở ngang yên, một tay cầm cương ngựa, Tiểu Vân vừa đi, vừa không ngừng đưa bình rượu ở tay còn lại lên uống. Rượu nồng chảy xuống cằm, thấm ướt một mảng ở cổ nàng. Rượu lúc mới đầu thì lạnh buốt, nhưng một lúc sau hơi nóng xộc lên, cả khuôn mặt Tiểu Vân nhanh chóng đỏ ửng. Đến bên một dòng sông, Tiểu Vân nhảy xuống, lảo đảo ngã ngồi trên mặt cỏ. Nàng không quan tâm đến việc con ngựa kia chạy mất, chỉ không ngừng uống rượu. Uống mãi, uống mãi, cho đến khi không còn giọt rượu nào, Tiểu Vân lắc lắc bình mấy cái, bực tức liền ném mạnh cái bình trong tay đi. Bình rượu rơi thẳng xuống sông nghe một thanh âm lạc lõng, trên mặt nước từng vòng từng vòng sóng lan ra. Ánh mắt Tiểu Vân mờ mịt nhìn ra xa, cũng không biết nàng đang nhìn cái gì, đột nhiên Tiểu Vân ngẩng đầu lên cười lớn. Tiếng cười của nàng khô khốc, lại có chút khàn, nghe một chút lại cảm thấy vô cùng thê lương. Tiểu Vẩn vẫn cười, cười mãi, thanh âm tại nơi núi sông hoang vắng vọng đi vọng lại, nàng cười thật tuyệt vọng, cười mãi cười mãi, đến mức nước mắt cũng chảy ra từng dòng lăn trên gò má. Tiếng cười dần dần nhỏ lại, cho đến lúc chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ. Tiểu Vân ôm đầu, nàng nhắm chặt mắt, từng giọt nước lấp lánh chảy xuống, lan vào trong miệng chỉ còn lại vị mặn chát. Không biết đã qua bao lâu, tiếng nức nở nhỏ lại, Tiểu Vân hít mũi, nàng há miệng muốn thốt ra tiếng, lại ngỡ ngàng nhận ra bản thân đã khóc đến khản cả tiếng. Thanh âm lúc này khàn khàn, thật khó nghe. Nàng nhìn dòng nước lững lờ trôi trước mặt, không hiểu sao lại nhấc chấn từng bước đi về phía đó. Cho đến khi chân nàng đã chạm sát mép nước, Tiểu Vân chợt ngừng lại. Nàng đang suy nghĩ cái gì, sao nàng lại có suy nghĩ lệch lạc như vậy? Nàng không phải chỉ có một mình, nàng còn Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết, Tiểu Cẩn, nàng sao có thể bỏ lại bọn họ? Thân mình Tiểu Vân run lên, đầu óc lập tức thanh tỉnh, cả người run run lùi lại. Lúc này, một cái thân ảnh đột nhiên xuất hiện, ôm lấy nàng lùi về phía sau. Tiểu Vân kinh ngạc nhìn lại, hai mắt bỗng mở to ngỡ ngàng. Sao lại là hắn?
Điệp Ung nhịn không được tim đập gia tốc, hắn thở dốc, trừng mắt nhìn nàng, quát khẽ:
“Nàng đang làm cái gì vậy hả? Dù có đau lòng tới đâu thì cũng không nên ngu ngốc tìm cách tự sát chứ?”
Tiểu Vân há miệng lại ngậm miệng, nhất thời không biết nói gì. Đúng thật là nàng từng có suy nghĩ tự sát, nhưng sao hắn biết nàng đau lòng? Lẽ nào hắn vẫn luôn đi theo nàng hay sao? Tình cảnh nàng khóc thảm thiết kia bị hắn nhìn thấy hết rồi hả? Trong lúc này, bối rối liền bị xấu hổ thay thế, Tiểu Vân cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
“Ta, ta không có ý định tự sát, ta mới chỉ đi tới bên mép nước thôi...”
Điệp Ung giận dữ hỏi:
“Nếu không phải ta xuất hiện thì có phải nàng sẽ từ mép nước ra đến giữa sông không hả?”
Tiểu Vân đầu cúi càng thấp:
“Ta xin lỗi!”
Nhưng nàng lập tức ngẩn ra. Nàng đâu có làm gì sai, việc quái gì mà nàng phải xin lỗi chứ? Tiểu Vân ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nói:
“Này, ngươi là gì mà có quyền chất vấn ta chứ? Ngươi theo dõi ta còn không nói, lại còn dám ở đây lớn lối, ngươi là cái gì hả? Hả? Hả?”
Nàng vừa nói vừa dùng ngón tay chọc chọc ngực hắn, chọc cho Điệp Ung phải lui lại từng bước. Điệp Ung cũng biết mình đuối lý, hắn thốt ra cả nửa ngày cũng không ra một câu:
“Ta, ta...”
Nhìn bộ dáng luống cuống của hắn, Tiểu Vân đột nhiên rất muốn cười. Nàng nhìn nhìn, rốt cuộc là không nhịn được mà ôm bụng cười. Tiểu Vân cười rất lâu, cười đến ôm bụng ngồi trên đất, cười đến mức mặt Điệp Ung cũng mơ hồ đỏ rần cả lên. Mãi một lúc sau nàng mới có thể ngừng cười, dùng tay xoa xoa khóe mắt còn đọng vài giọt nước, mới tủm tỉm nhìn Điệp Ung:
“Ta chợt phát hiện ra, lúc ngươi bối rối quả thực rất đáng yêu, rất là buồn cười nha!”
Nàng nói xong lại che miệng cười khúc khích, cười xong, nàng nghiêng đầu nhìn xung quanh, sau đó thở dài, bất đắc dĩ nhìn Điệp Ung nói:
“Ngựa chạy mất rồi!”
Thấy nàng ném ra một câu chẳng có đầu đuôi gì như vậy, Điệp Ung cũng ngơ ra:
“A?”
Tiểu Vân tủm tỉm, hỏi hắn:
“Ngươi đưa ta về được không?”
Điệp Ung nháy nháy mắt, không nghĩ ngợi gì liền gật đầu. Hai người cùng rời đi, không để ý ở phía xa, có một thân ảnh màu tím cô đơn đứng, bên cạnh là một con ngựa, chính là con ngựa của Tiểu Vân đã chạy mất. Người đó bất chợt cười nhạt, rút bình rượu còn lại bên hông con ngựa, sau đó thả dây cương cho nó rời đi, còn bản thân cũng quay người đi, bóng lưng cô tịch mà lạnh lùng...
Ở tại Hạ phủ, suốt cả buổi chiều hạ nhân đều bị một bản nhạc tra tấn lỗ tai liên tục. Thanh âm đàn tranh chói tai vang lên trong hậu viện, có lúc lại ngắt quãng, mà chủ nhân của tiếng đàn, đầu đầy mồ hôi ra sức “kéo” dây đàn. “Phựt!” Lại một dây đàn nữa bị kéo đứt, Tiểu Cẩn ôm ngón tay bị chảy máu cho vào miệng hút, tay kia đẩy cái đàn tranh ra xa. Nàng cau mày, lẩm bẩm một cách bực bội:
“Chết thật, ngón thứ chín rồi!”
Suốt cả ngày hôm nay nàng đều ngồi trong phòng ra sức gẩy đàn, bởi vì người nào đó nói với nàng, chỉ cần nàng ở trước mặt hắn đàn khúc Phượng cầu hoàng, hắn nhất định sẽ chấp nhận nàng. Vậy nên, một kẻ không hiểu chút gì về cầm nghệ như nàng mới có thể bó mình trong gian phòng bốn bức tường này gảy đàn, nhưng một bản đàn đơn giản nhất cũng không đàn được, mà nàng đã làm chín ngón trên mười ngón tay bị thương, làm đứt chín cái dây đàn, lão sư cầm nghệ cũng bị trình độ “gà mờ” của nàng làm cho tức đến bẻ thước, bỏ về từ sớm. Vậy nên Tiểu Cẩn nàng cũng chỉ đành phải mày mò học một mình. Phượng cầu hoàng, nàng nhất định phải đàn được bài đó, đến lúc đó Hách Liên Vân Thiên có muốn trốn cũng trốn không thoát!
Cùng lúc, Tiểu Khuynh ở trong phòng, một bên nghịch cái nắp chén, một bên nghe Ảnh Sát tỉ mỉ bẩm báo. Một lúc lâu sau, nàng mới lên tiếng:
“Vậy là, Minh Tuyết Liên đã bị trục xuất khỏi Tà môn Huyết Vũ lâu?”
Ảnh Sát cúi đầu, lập tức đáp:
“Vâng!”
Tiểu Khuynh cúi đầu, cười lạnh nói:
“Ta còn đang thắc mắc tại sao nàng ta lâu như vậy mà không có động tĩnh gì, không nghĩ tới cái bệ chống lưng cho nàng ta đã sụp đổ!”
Ảnh Sát ngập ngừng một chút mới lên tiếng:
“Theo như Chu Tước báo lại, trước khi rời khỏi Huyết Vũ lâu, Minh Tuyết Liên đã trộm đi một phương thức bí truyền ở đó!”
Tiểu Khuynh mân mân môi, âm thầm chắt lưỡi. Cái gọi là phương thức gì gì đó, nếu như Minh Tuyết Liên đã trộm đi, ắt hẳn là để đối phó với nàng và Phách Thiên. Cúi hạ mi mắt, Tiểu Khuynh âm thầm suy tư. Minh Tuyết Liên cùng Khúc Quỷ hợp tác, canh bạc này, xem ra cũng không dễ chơi! Chỉ còn vài ngày nữa là người ở Bách đảo sẽ tới, từ trong lòng nàng cảm giác, lần này, một hồi sóng gió to lớn sẽ lại nổi lên.
Chia tay với Điệp Ung, Tiểu Vân nhìn thân ảnh hắn khuất xa, lại nhìn ngọn đèn lồng treo cao, tâm trạng đột nhiên bình ổn hẳn. Xem ra, lúc buồn, thật sự rất cần một người có thể ở bên cạnh nghe mình giải tỏa, sau khi đã trút bỏ hết tâm sự, cõi lòng bỗng trở nên nhẹ nhõm hẳn. Nàng nhấc bước chân muốn đi về phía Hạ phủ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người, sau đó cả người liền bị ôm đi. Tiểu Vân mở to mắt nhìn sườn mặt của người kia, ngơ ngơ ngác ngác liền bị hắn kéo vào một ngõ hẻm. Mùi rượu bất chợt xông lên, Tiểu Vân choáng váng lùi lại, cả người đột nhiên căng chặt, bị người ta đẩy mạnh vào tường, nàng chưa kịp kinh hô, đôi môi đã bị áp lên. Hương rượu nồng nặc tràn vào khoang miệng, nàng ngửi thấy mùi “Nữ nhi hồng”, thần trí vừa lơ đãng thì đã bị một cơn đau kéo trở về. Đầu lưỡi bị cắn đau xót, Tiểu Vân hoảng hốt giãy dụa, nhưng người kia vẫn ghì chặt lấy nàng, môi lưỡi liều chết dây dưa, như thế nào cũng không chịu buông. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Tiểu Vân cảm giác dưỡng khí trong phổi mình cũng sắp bị rút sạch, trước mắt mơ hồ hiện ra những chuyện ngày hôm nay trải qua, từ việc suýt bị ngựa tông chết, sau lại ở hội chợ, nhìn hai người kia mắt qua mày lại, thân thân thiết thiết trước mặt nàng, ủy khuất cùng đau lòng dâng lên, nước mắt lại không kìm được như chuỗi trân châu chảy tràn khắp mặt. Người kia rốt cuộc cũng dừng lại, hắn vươn tay gạt đi giọt lệ trên mặt nàng, thanh âm nhẹ nhàng còn mang theo hơi rượu thơm nồng:
“Nàng... khóc sao?”
Tiểu Vân cúi đầu, nàng dùng tay che miệng, nước mắt dồn dập chảy ra, tiếng nức nở khe khẽ dần dà trở thành tiếng khóc xé lòng. Nàng hất mạnh bàn tay kia ra, một lòng chỉ muốn phát tiết mọi khó chịu tích tụ trong lòng. Tại vì sao hắn luôn đối với nàng như vậy? Nàng rốt cuộc là làm gì sai, có cần đến mức để hắn giày vò nàng như vậy hay không?
Hách Liên Ngạo Thiên có chút say, hắn lúng túng vươn tay muốn gạt nước mắt trên mặt nàng, thấy nàng khóc hắn rất khó chịu, nhưng nàng lại rất cố chấp gạt tay hắn ra. Hách Liên Ngạo Thiên cau mày, hắn dứt khoát dang tay, kéo nàng vào lòng ôm chặt, còn không để cho nàng có cơ hội giãy dụa. Thanh âm hắn khàn khàn truyền vào tai nàng:
“Đừng khóc! Nàng khóc, bổn vương rất khó chịu!”
Tiểu Vân dùng hết sức lực muốn đẩy hắn ra nhưng vô hiệu, nàng chỉ đành bất lực gục trên vai hắn, ủy khuất khóc lớn. Hắn tùy thời tùy lúc đều muốn khi dễ nàng! Tiểu Vân hít hít mũi, giọng nói đặc nghẹt:
“Ngươi buông ta ra!”
Hách Liên Ngạo Thiên dường như chẳng nghe lọt lời nàng nói, hắn tự mình lẩm bẩm:
“Hôm nay nàng đã ôm nam nhân khác, bổn vương rất khó chịu!”
Tiểu Vân nghe vậy, cảm thấy thật nực cười, nàng cười nhạt hỏi:
“Ngươi cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi sao? Ngươi giày vò tình cảm của ta lâu như vậy, sao ngươi không nghĩ tới ta cũng khó chịu? Hách Liên Ngạo Thiên, người không vì mình trời chu đất diệt, ngươi đã đối với ta như vậy, lý nào ta không được tìm một người đối xử tốt với ta hơn ngươi?”
Nàng phát hiện ra thân thể Hách Liên Ngạo Thiên thoáng chốc cứng đờ, Tiểu Vân cười nhạt, nàng đẩy mạnh hắn ra, lại lùi về sau vài bước, cảnh giác nói:
“Nhị vương gia nếu đã không còn chút tình cảm nào dành cho ta, hà cớ gì cứ phải tự giày vò lẫn nhau như vậy? Nếu như bây giờ vương gia có tình cảm với Mộ Dung tiểu thư, vẫn là nên toàn tâm toàn ý đối xử với nàng ta đi, không cần lại đến làm phiền ta nữa!”
Nàng nói xong, không quay đầu lại mà bỏ đi, được vài bước liền nhấc chân mà chạy. Vừa đi, nước mắt lại không kìm được mà chảy dài xuống gò má. Ở phía sau, Hách Liên Ngạo Thiên thật lâu sau mới hồi phục lại thần trí, hắn ngước mắt nhìn thân ảnh nàng càng chạy càng xa, cho đến khi, hoàn toàn rời khỏi tầm mắt hắn, không cách nào níu giữ lại....