Cảnh Hoàng đi cứ cách ba tháng lại gửi thư bình an về cho nàng một lần, trong thư đều là chuyện quân doanh và chuyện ngày thường, nét bút cứng cáp có lực nhưng nàng biết nội tâm của Y không được cứng cáp như thế.
Mỗi lá thư hồi âm nàng đều dặn dò Y chú ý an toàn, và cuối thư đều là mong huynh thắng trận trở về.
A Nhược liền gõ cửa phòng bước vào cung kính nói :
"Thưa tiểu thư phía bên Lưu Khải đã có tin tức, đúng như dự liệu của tiểu thư, ban đầu Lưu Khải nhất định không chịu đưa ngân lượng hối lộ cho giám quan.
Hắn ta ghi thù liền đẩy số thứ tự của Lưu Khải xuống phía dưới, lúc này có vẻ như Lưu Khải nhớ đến lời dặn của tiểu thư mới đưa ngân lượng, nhưng giám quan không nhận nữa.
Người của chúng ta lúc đó ra mặt cho nên giám quan mới nể mặt châm chước cho Lưu Khải.
Lưu Khải biết là tiểu thư giúp đỡ nên cảm kích vô cùng, hắn nói rằng sau lần thi này nếu hắn có thể đỗ đạt cao sẽ không quên công lao của người."
Phi Loan gật đầu nói :
"Ngươi hãy bảo hai người đi theo chăm sóc và giúp đỡ hắn trong những ngày thi cử này.
Trong thi cử sẽ không tránh khỏi nhân tài sẽ có người đổ kỵ, bảo người của chúng ta để ý đồ ăn thức uống tránh cho kẻ khác động chân tay vào, nếu lần này hắn bỏ lỡ cơ hội sẽ rất khó khăn cho về sau.
Nói với hắn, nếu muốn cảm ơn ta thì cố gắng học hành cho tốt, sau này ta có chuyện cần nhờ đến hắn ".
A Nhược nhận lệnh rồi rời đi, sau khi Lưu Khải nghe được trong lòng cảm kích vô cùng, hắn thầm cảm ơn nàng đã suy nghĩ chu toàn cho hắn như thế, nếu hắn có thể đề tên trên bảng vàng chắc chắn sẽ báo đáp nàng.
Cuối cùng không phụ lòng ủy thác của nàng hắn thi vượt qua rất nhiều vòng cuối cùng giành được tân khoa trạng nguyên đề tên trên bảng vàng khiến cho bao nhiêu người đỏ mắt ganh tỵ.
Lưu Khải được vào cung diện kiến hoàng thượng, hoàng thượng sau khi cầm bài thi đã nhận ra nét chữ quen quen, trước đó ông nhớ không nhầm thì tam nha đầu đã mang đến cho ông một bức họa và một bức thư pháp này rồi.
Gặp hoàng thượng thái độ không kiêu ngạo tự phụ của Lưu Khải khiến cho hoàng thượng càng thấy xứng đáng.
Mà sau khi Lưu Khải biết trước đó thư pháp của mình đã được An Bình huyện chủ dâng lên cho hoàng thượng thì thầm cảm kích không thôi.
Lần này hắn có được thành công như thế một phần lớn nhờ công lao cùng sự khích lệ của nàng.
Sau khi mặc áo quan diễu hành dân chúng trở về hắn lập tức đến Thượng Thư phủ gặp nàng để chính thức cảm ơn.
Hắn đi dọc hành lang đến khu họa đình thì nhìn thấy nàng đang ngồi đánh cờ ở đó, bây giờ hắn mới có gan nhìn trực diện nàng.
Hắn thật không ngờ vị tiểu thư kia lại xinh đẹp đến nhường vậy, ở nàng toát ra một sức hút khiến cho ai đó nhìn cũng phải ngẩn ngơ.
Từ sau khi ghi tên bảng vàng hắn đã có một suy nghĩ, không hiểu vì lý do gì nàng và hắn hai người không quen biết mà nàng lại giúp đỡ hắn nhiều như vậy.
Sự thắc mắc đó cứ luôn trong đầu hắn khiến nó giống như là một chấp niệm, hắn muốn trực tiếp gặp nàng để hỏi rõ lý do.
Nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt thanh thuần trong sáng ấy hắn lại không thốt ra lời.
Phi Loan nhìn hắn mỉm cười bởi vì nàng hiểu những suy nghĩ trong đầu của hắn bây giờ.
Kể ra cũng đúng, trên đời này không có ai giúp đỡ ai cái gì mà không công cả, ngay cả nàng từ khi ban đầu giúp hắn đã có mục đích.
Chẳng qua mục đích của nàng không có xầu mà thôi, nếu hắn tận trung với thái tử thì sau này tiền đồ của hắn sẽ vô hạn, còn nếu hắn theo phe tam hoàng tử thì e rằng kết quả của hắn rất đáng tiếc.
Nàng mỉm cười nhìn hăn nhẹ nhàng hỏi :
"Bao giờ Tân khoa trạng nguyên của chúng ta sẽ vinh quy bái tổ, ta nghe rằng quê nhà của huynh rất xa đây, đường về khá vất vả, nếu cần ta sẽ cử mấy người đi theo hộ tống huynh về ".
Lưu Khái suy nghĩ đắn đo giống như quyết tâm hắn liền nói :
"An Bình huyện chủ tại hạ vô cùng cảm kích người vì đã giúp hạ quan có được vinh quang và thành công như ngày hôm nay.
Nhưng hạ quan là người chính trực đã từng hứa với sư phụ sẽ không làm việc gì bất lợi cho Thục quốc, vì thể ân tình của Huyện chủ hạ quan xin báo đáp.
Số lễ vật mà hoàng thượng ban thưởng hạ quan sẽ đưa đến Thượng Thư phủ cho người một nửa, một lần cuối hạ quan xin được cảm tạ ".
Phj loan bật cười, không ngờ Lưu Khải dáng vẻ nhít nhát ngờ nghệch nhưng thực chất lại vô cùng khôn khéo, dungg tiền tài vật chất để cắt đứt tư tưởng với nàng.
Có lẽ Lưu Khải sợ rằng nàng sẽ đưa ra điều kiện khiến cho hắn phải khó xử hay sao, người như này dùng được, sau này trải qua kinh nghiệm có lẽ sẽ là một quan văn tốt giúp đỡ cho thái tử ca ca rất nhiều.