Chớp mắt Nhan Tích Phàm đã ở đây tròn một tháng, một tháng này không quá dài nhưng cũng không quá ngắn để nàng bình phục tâm tình của mình. Nàng bỗng nhiên phát giác, ly khai Hiên Viên Triệt, chính mình cũng không chết được, chỉ là trái tim có một lỗ hỏng rất lớn, ngày ngày rỉ máu, ngày ngày đau đón rất khó để chữa lành.
Mà nàng lại vô tri vô giác chú ý đến người nam nhân bên cạnh mình suốt một tháng nay. Sở Vân Hi trừ bỏ mỗi sáng đều phải lên núi hái thuốc thì lúc nào cũng ở sát bên người nàng, quan tâm chăm sóc nàng từng chút một, tầm mắt luôn dõi theo nhất cử nhất động của nàng.
Hắn nói nàng đang mang thai, đi đứng phải thật cẩn thận, nếu không sẽ ảnh hưởng thai nhi.
Hắn nói gương mặt nàng lúc nào cũng u buồn một nỗi, chỉ sợ sau này hài tử sinh ra cũng mang gương mặt buồn bã giống nàng, hắn bắt buộc nàng phải cười lên mới mãn nguyện thôi lôi thôi nữa.
Hắn nói nàng có nôn nghén đến mức nào cũng không thể không ăn uống gì, thai nhi trong bụng rất cần được bồi bổ, cho nên hắn luôn ngồi bên cạnh bón cho nàng ăn, nếu nàng muốn ói hắn liền tận lực vuốt lưng, vận nội công giúp nàng thoải mái.
Hắn nói...
Hắn nói...
Nàng bất giác buồn cười, cười hắn giống một vị tướng công có thê tử lần đầu mang thai, chăm chút cặn kẽ đến điều nhỏ nhặt nhất khiến nàng nhiều lần phát cáu. Nàng cũng không phải thê tử của hắn, đứa nhỏ của nàng càng không phải con của hắn, hắn cần chi phải làm thế?!
Nhưng nàng lại không hề nhận thức được, chính hàng loạt hành động ngốc nghếch này của Sở Vân Hi lại chính là nguyên nhân khiến hắn có một vị trí trọng yếu trong tim nàng!
Lại nói đến vị tiểu thư Vân Ngọc Điệp kia, nàng ta dường như có thâm thù đại hận rất lớn đối với nàng, lúc nào hướng nàng cũng là ánh mắt cừu hận, hận không thể lột da lốc thịt nàng. Điều kì lạ là, trừ bỏ lần xung đột lần đầu tiên gặp mặt thì sau này nàng ta cũng không có bất kì hành động gì quá đáng. Nhưng nàng biết, sóng yên biển lặng lúc đầu chính là dự báo cho bão tố điên cuồng phía sau!
Bao lần Sở Vân Hi cùng Vân Ngọc Điệp xuống núi, cảm xúc trong lòng nàng rất ngổn ngàng, muốn hỏi...
Hiện tại Hiên Viên Triệt như thế nào? Hắn, hắn có nhớ thương nàng hay không...
Nhưng mỗi lần môi vừa động, lời nói lại vô cớ bị nuốt xuống, chôn sâu trong lòng. Nàng sợ, rất sợ đáp án nàng nhận được không như nàng mong muốn. Nàng sợ đáp án sẽ là...
”Không có, một chút cũng không nhớ ngươi. Hắn còn mừng rỡ không bằng, ngươi chết đi, người hắn yêu mến Nhan Tịch Y liền danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị Hoàng hậu của Bắc Thần quốc, cùng hắn sánh đôi, ngày đêm yêu thương ân ái!”
Nhan Tích Phàm, ngươi vẫn là nên chết tâm đi.
”Tích nhi, nàng lại ngây ngốc rồi.” Sở Vân Hi cười nhẹ, ngồi xuống cạnh nàng, tay đặt lên mái tóc dài mượt của người ngọc mà nhẹ xoa.
Nàng luôn là như vậy, mỗi ngày đều ra đây ngồi, mắt nhìn thẳng tắp đến dãy núi trước mặt, xa xăm vô định.
Cho nên bây giờ hắn cũng không còn lạ lẫm gì nữa, vẫn kín đáo thở dài, hắn biết nàng đang nghĩ gì, đang nghĩ đến ai...
”Ở đây buổi tối gió rất lớn, e là thân thể nàng chịu đựng không nổi.” Vừa dứt lời hắn liền cởi ngoại bào của mình, choàng qua khoác lên vai nàng, lập tức nàng được bủa vây trong hơi ấm cùng hương thơm nhàn nhạt đặc thù của Sở Vân Hi.
Nàng xoay mặt qua nhìn hắn, môi hồng nở ra nụ cười ngọt ngào, “Đa tạ huynh.”
Nàng bây giờ đã không còn tỏ ra thái độ xa cách đối với hắn, có lẽ tấm lòng ôn nhu chân thành của hắn đã khiến nàng thay đổi. Có trời mới biết hắn đã vui mừng đến mức nào.
”Nàng là người ta yêu nhất, điều căn bản này đương nhiên ta phải làm.”
Nụ cười trên môi Nhan Tích Phàm chợt cứng đờ, ánh mắt mang theo khó xử cùng áy náy nhìn đến dung nhan tuấn mỹ ôn nhã của Sở Vân Hi. Hắn vẫn như vậy đối tốt với nàng, bất quá...
”Ta... “
Tuy nói nàng đã không còn lạnh nhạt với hắn, nhưng tình cảm nàng dành cho hắn cũng chỉ dừng lại ở mức bằng hữu không hơn không kém, luôn giữ một khoảng cách nhất định. Điều này hắn nhìn thấu, cũng không vì vậy mà từ bỏ.
Nhưng là...
Tim vẫn thấy đau.
”Ha ha, nàng không cần khẩn trương như vậy, ta cũng không có nói sẽ bắt nàng phải đáp trả tình cảm của ta.” Sở Vân Hi bỗng nhiên cười to một tiếng, lại xoa xoa đầu nàng, làm cho mái tóc gọn gàng xinh đẹp có chút rối.
Nàng cũng cười, nhưng bên trong lại không cười, bởi vì nàng thấy ánh mắt mất mác đau thương của hắn. Bởi vì hắn buồn nên nàng cũng không thể vui nổi!
”Tích nhi, nàng có thấy hai vì sao kia?” Hắn giơ tay chỉ lên hai ngôi sao đặc biệt nổi bật trên bầu trời đêm.
Nàng gật đầu.
”Ngôi sao bên trái chính là ta, ngôi sao còn lại sẽ là nàng. Nếu được, ta mong muốn bản thân luôn ở bên bảo vệ nàng như thế.”
Sở Vân Hi một bên thâm tình nói, mắt ánh lên vẻ hạnh phúc ngời sáng nhìn chằm chằm hai ngôi sao kia, nhưng lại không để ý đến người ngọc ngồi bên cạnh mình đã sớm cảm động đến rơi nước mắt, nước mắt trong suốt chảy dài trên hai gò má mỹ lệ của nàng.
Sở Vân Hi, huynh vì sao luôn tốt với ta như vậy?! Ta không muốn, không muốn... động tâm với huynh!