“Cái gì?” Không hẹn mà Tiểu Thanh cùng Tiểu Trúc hai miệng một lời, đồng thanh hét to hết cỡ.
Nhan Tích Phàm thì ngược lại, nàng vô cùng nhàn nhã uống trà, khóe môi phía sau khăn che mặt chậm rãi câu lên, nở ra một nụ cười lạnh lẽo quỷ dị.
Nàng đã đoán trước được, nhất định Tang Vô Yên kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng. Nhưng nàng ta lôi kéo thêm Ôn Noãn thì thực sự ngoài dự đoán. Tốt thôi, nàng cũng muốn biết bọn họ giở ra cái trò khỉ gì!
”Chúng ta đi thôi.” Nàng không chút gấp gáp, vội vã, vẫn cứ thản nhiên nhấm nháp hết chung trà. Sau đó thong dong đứng dậy, lời nói ẩn ẩn ý cười sâu hút.
Trên đại điện...
”Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Tiếng nói của Trương cong cong vừa vang lên, đồng loạt bá quan văn võ đưa mắt nhìn về phía ngoài, mang theo ánh mắt khinh bỉ dõi theo từng bước chân ưu nhã của nàng.
Nàng cũng không phải rảnh rỗi mà để ý đến, khóe môi vẫn câu lên tà mị, ánh mắt như có như không nhàn nhạt mang ý cười rét lạnh. Sau khi nhìn đến mỹ nam ngồi trên ngai vàng đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn, nàng mới tạm xua tan đi hàn ý, ngọt ngào cười trấn an hắn, ý muốn nói “Ta không sao!”
”Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!” Đến khi đã đi đến giữa đại điện, nàng nhanh chóng khụy người xuống hành lễ. Mái tóc dài xinh đẹp khẽ rủ xuống, trùng hợp che lắp đi tia ngạo nghễ trong mắt.
”Hoàng hậu miễn lễ.” Rất dễ dàng nhận ra được lo lắng nồng đậm trong thanh âm trầm thấp của Hiên Viên Triệt. Tim nàng chảy qua một dòng nước ấm ngọt ngào. Đối lập lại là Ôn Noãn, nàng ta ghen tức đến muốn phun máu.
Được đặc ân miễn lễ, nàng hòa nhã cười, đứng thẳng người trở lại, phong thái hoàn toàn là của một nữ nhân mẫu nghi thiên hạ! Khí chất tôn quý, ưu nhã, lại pha lẫn chút rét lạnh, sắc bén của bậc quyền quý, hoàng tộc. Mọi người trong đại điện không hẹn mà một phen giật mình.
Đứng bên cạnh nàng, Tang Vô Yên cùng Ôn Noãn giận tím cả mặt, bàn tay ngọc ngà trong tay áo sớm đã nắm chặt đến mức móng tay cắm vào thịt rỉ ra không ít máu. Phong phạm này mỗi lần xuất hiện là mỗi lần kinh người!
Thường Hiên từ đầu đến cuối đều dõi theo từng cái nhấc chân, từng cái chớp mắt của nàng. Hắn quả thật mở rộng tầm mắt rất nhiều. Đầu tiên là một nữ nhân mang tiếng xấu đầy người, trong tiệc sinh thần của Ôn Noãn đã biểu lộ tài năng vũ mị tựa thiên tiên. Khi chỉnh Tang Vô Yên hay hôm nay đều có một khí chất bất phàm. Hắn, ngày càng sa ngã mà rơi vào ma trảo của nàng!
”Thần thiếp vừa nghe Trần Phúc cùng Lam Đinh bẩm báo hai tỷ tỷ Tang Vô Yên và Ôn Noãn muốn kiện thần thiếp. Thần thiếp tức tốc chạy đến để làm rõ sự việc.” Nàng không nhanh không chậm mở lời trước tiên, lời nói ẩn chứa oan ức đáng thương, khóe mắt cũng khoa trương ngân ngấn lệ!
Tiểu Trúc không nhịn được mà khục khịch cười. Gì chứ, tức tốc khi nào, xém chút nữa là đòi uống hết bình trà mới chịu đi!
”Hừ, ngươi đừng nói chuyện tỏ vẻ không biết gì! Ngươi, cái con điên không biết trời cao đất rộng! Bản công chúa là khách quý của Bắc Thần quốc các ngươi, ngươi còn không biết điều chiêu đãi ta chu đáo. Thế nhưng ngươi dám nhục mạ ta, hơn nữa là hủy dung của ta!”
Tang Vô Yên dường như thực sự tức giận, không chịu nổi ức chế này nữa mà phun hỏa. Lời nói lỗ mãng, kiêu căng khiến cho những ai ái mộ dung mạo khuynh thành của nàng ta phải một phen thất vọng.
Nàng nghe mà buồn cười vô cùng, Tang Vô Yên đúng là cái công chúa não tàn! Rõ ràng nàng đã tốt bụng nói cho nàng ta biết Tây Thần quốc của nàng có phân lượng như thế nào, đối với Bắc Thần quốc thực không khác gì con kiến với con voi!
Thế nhưng nàng ta nghe cũng không hiểu, hôm nay trước mặt hoàng đế Bắc Thần quốc cùng bá quan văn võ hóng hách như thế, đây chẳng khác nào tự tìm khinh bỉ, tự tìm cái chết!
Lại nói đến cái lí do kiện cáo của nàng ta cũng thật ngu ngốc. Nàng chưa bao giờ nhục mạ nàng ta, nàng chỉ có lòng tốt dạy dỗ nàng ta phải biết quý trọng nô tì của mình. Hủy dung? Chính là để cảnh cáo nàng ta nên biết điều một chút, nhưng không đến mức nói là hủy dung.
Như để chứng thực lời nói của mình, Tang Vô Yên giật cái khăn che mặt của mình xuống. Mọi người trong đại điện giật mình trợn mắt, hít một ngụm khí lớn, không dám tiếp tục nhìn.
Ngay cả nàng cũng kinh ngạc không thôi. Nàng nhớ rất rõ mình chỉ xẹt qua một chút, cũng không có chảy máu, đúng lí đến ngày hôm nay sẽ không còn vết tích. Nhưng kì lạ, tại sao vết thương kia bây giờ lại hung tợn như thế, không những sưng đỏ dị thường mà còn không ngừng rỉ máu. Nhìn qua quả thật đáng sợ dọa người!
Thường Hiên nheo mắt nguy hiểm. Hôm đó hắn là người chứng kiến tường tận sự việc, chỉ thấy nàng ra tay cảnh cáo nhẹ nhàng, không có gì tổn hại đến dung mạo của Tang Vô Yên. Không có khả năng biến thành cái dạng kinh tởm này.
Theo như hắn biết, Tây Thần quốc nổi tiếng với độc dược, cũng như các thần dược kì quái. Hắn dám khẳng định, Tang Vô Yên đã không an phận nhúng tay vào!
Mất nửa ngày ngây ngốc, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ sự việc! Trước nay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tang Vô Yên luôn tự tin với dung nhan họa thủy của mình, luôn luôn ở trước mặt người khác ăn diện hết sức xinh đẹp, chưa từng bày ra bộ dạng xấu xí này trước mặt người khác. Muốn chỉnh nàng mà nàng ta hi sinh lớn như vậy. Nàng có nên báo đáp chân thành hay không?