Tuy rằng không phải mỗi ngày đều có việc, nhưng gặp chuyện phải giải quyết thì tiền lương đương nhiên cao rồi.
Nhưng mà tất nhiên nàng hy vọng mỗi ngày đều không xảy ra chuyện gì, hy vọng Trương Thiết Sơn vĩnh viễn nhàn rỗi ghi sổ và nhận lương thôi cũng vui.
Nhưng buổi tối Lý Hà Hoa vừa nói xong thì hôm sau có chuyện trái với nguyện vọng của nàng, nàng tức giận đến nỗi hận không thể vả miệng mình, đúng là miệng quạ đen.
----------------------------------
Hôm sau việc kinh doanh vẫn như cũ không tồi, vẫn đến đầy tám bàn.
Trong bếp Lý Hà Hoa một hơi làm xong tám bàn đồ ăn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra lau mồ hôi đến sau quầy nghỉ tạm.
Nhưng một lúc sau Tiểu Viễn đột nhiên từ trên lầu chạy xuống, thần sắc có chỗ không đúng, nhưng hình như là cố kỵ cái gì chỉ đè thấp thanh âm nói với Lý Hà Hoa: "Hà Hoa di, trên lầu có một bàn khách nói đồ ăn của chúng ta có vấn đề, hiện tại ăn xong đang đau bụng"
Lý Hà Hoa cả kinh, liếc mắt với Trương Thiết Sơn, sau đó hỏi: "Phòng bao nào?"
"Phú quý thính."
Lý Hà Hoa vội vàng lên lầu hai, Trương Thiết Sơn cũng theo sát phía sau.
Ở phú quý thính quả nhiên thấy một bàn ba khách nhân mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt đang tựa vào cạnh bàn, nhìn tình hình thật đúng là không phải giả bộ.
Lý Hà Hoa đối với món ăn mình làm rất tin tưởng, trong món ăn sẽ không có những thành phần không nên có, trong quá trình làm cũng đảm bảo trăm phần trăm sạch sẽ, mà nguyên liệu nấu ăn nàng mua đều mới, đồ qua đêm tuyệt đối sẽ không dùng, cho nên sẽ không xuất hiện tình huống nguyên liệu nấu ăn có vấn đề dẫn đến ăn vào đau bụng.
Vốn nàng còn tưởng giống như lúc đầu nàng mới bày bán có người tới kiếm chuyện, kết quả nhìn sắc mặt ba người bây giờ hình như là thực sự đau bụng không phải giả vờ. Đây là chuyện gì? Không có khả năng ăn đồ hư đau bụng mà.
"Ba vị khách quan, bụng các vị thật sự đau sao?" Lý Hà Hoa vội vàng tiến lên hỏi.
Trong đó có một nam tử hình thể tráng kiện nghe vậy lập tức bất mãn, ôm bụng cố nén
đau đớn và giận dữ nói: "Không phải thật chẳng lẽ giả? Ngươi nói vậy là có ý gì? Lúc chúng ta tới thì bình thường, bây giờ ăn xong thức ăn của các ngươi thì như vậy, các người đừng hòng thoát khỏi liên quan."
Trương Thiết Sơn thấy bất quá chỉ mới hỏi một câu mà người này mặt mày âm ngoan gầm lên với Lý Hà Hoa, nháy mắt sắc mặt trầm xuống, tiến lên ngăn ở phía trước Lý Hà Hoa, trầm giọng nói: "Chuyện rốt cuộc là sao bây giờ còn chưa rõ, ngươi đừng vọng tưởng kết luận bậy bạ, cũng đừng ở đây hô to gọi nhỏ. Chúng ta có chuyện gì thì cứ nói, là nguyên nhân của chúng ta thì chúng ta tuyệt không thoái thác, không phải nguyên nhân của chúng ta ngươi đừng mong nói bậy." Trương Thiết Sơn cao lớn, cơ bắp rắn chắc, khí thế trên người rất mạnh, bộ dáng sầm mặt bây giờ càng làm người khác có chút sợ hãi, cho dù là đại hán nhanh nhẹn dũng mãnh cũng cảm thấy hơi sợ.
Người này vừa rồi quả thật muốn cho Lý Hà Hoa nếm thử chút lợi hai chỉ là bị Trương Thiết Sơn mắng một tiếng thì cũng không dám quá kiêu ngạo. Hắn chửi thầm hai tiếng, sau đó mới nói: "Ta nói cho các ngươi hay, ba người chúng ta lúc đến còn rất tốt, nói không phải trách nhiệm của các ngươi cũng không ai tin, các ngươi đừng mơ tưởng giấu giếm."
Lý Hà Hoa thấy tình hình này, có dự cảm không tốt, nhưng lúc này không phải thời điểm thoái thác tránh nhiệm, mấu chốt là phải làm rõ có phải thật sự đau bụng hay không, nếu đau thật vẫn phải nhanh chóng trị liệu mới được, người khỏe mạnh là quan trọng nhất.
Vừa rồi trước lúc đi lên nàng đã kêu Tiểu Viễn đi mời đại phu, y quán cách đây không xa, nói chuyện một lúc Tiểu Viễn đã mang theo đại phu thở hổn hển chạy tới.
Lý Hà Hoa vội vàng tới đối diện đón đại phu nói: "Đại phu, phiền ngài, ngài xem cho bọn họ giúp ta, bọn họ đau bụng."