Vừa ra cửa phòng lập tức ngửi thấy một mùi thơm mê người, như là mùi thịt, mùi thơm nhất định là từ phòng bếp truyền đến.
Trương Thanh Sơn hít hít mũi, mắt không tự chủ được mà bay tới phòng bếp, quên mất mình vốn muốn làm gì.
Thật sự quá thơm, đây lại làm món gì ngon nữa?
Lúc này Lý Hà Hoa bưng chén đũa từ phòng bếp ra tới, thấy Trương Thanh Sơn cười cười nói: "Nhanh thu dọn một chút rồi ăn cơm trưa, trưa hôm nay ăn cơm thịt kho, Thanh Sơn, đệ đi gọi nương đệ đi."
Thương Thanh Sơn bị Lý Hà Hoa ôn nhu cười đột nhiên cảm thấy không quá tự nhiên, thấp giọng "à" một tiếng liền ôm vải vào phòng Trương Lâm thị.
Lý Hà Hoa khó được hắn đáp lại có chút kinh ngạc, tiện đà cười, đem chén đũa trong tay đặt trên bàn, lại đem mấy chén cơm thịt kho lớn mang ra tới, sau khi phân phó Tiểu Thanh Tiểu Hồng dọn dẹp là có thể ăn cơm, liền trở về phòng bếp mang một chén lớn canh gà vào trong phòng, bên trong hai nam nhân một lớn một nhỏ đang kêu gào đòi ăn.
Quả nhiên hai người thấy Lý Hà Hoa tiến vào, đôi mắt liền đặt trên người nàng, Làm Lý Hà Hoa dở khóc dở cười.
Nàng ngồi trên mép giường, dùng muỗng múc một muỗng canh, nói với hắn: "Đây, uống canh gà trước, đợi chút nữa chúng ta ăn cơm thịt kho."
Tiểu hài tử thông minh nhất, lập tức hé miệng uống canh trong tay Lý Hà Hoa, bộ dáng cực kì phấn khởi vì được ăn mỹ vị.
Thấy nhi tử uống xong, Trương Thiết Sơn mới há miệng uống muỗng tiếp theo, phụ tử hai người thật sự ăn ý, luân phiên mỗi người một muỗng, thập phần công bằng.
Chỉ chốc lát sau, hai phụ tử đã uống hết một chén canh lớn, Lý Hà Hoa bưng chén không vào phòng bếp lấy cơm thịt kho cho hai người.
Nhà chính Trương Thanh Sơn cùng Trương Lâm thị và Tiểu Thanh Tiểu Hồng đang ăn cơm, bốn người không nói gì, tất cả đều vùi đầu ăn, quai hàm phình phình. Trương Thanh Sơn trước giờ chưa từng ăn cơm nào như vậy, thịt kho tươi ngon miệng, vào miệng là tan, hơn nữa còn là cơm gạo tẻ thơm mềm, quả thực ăn rất ngon, một miếng đưa vào đã gấp không chờ nổi mà ăn hết, ăn đến dừng không được.
Hắn lớn như vậy mà món ăn của mấy ngày nay là ngon nhất, thực giống như cuộc sống trong mơ. Lúc này, vừa hay thấy Lý Hà Hoa từ trong phòng đi ra, Trương Thanh Sơn lần đầu tiên cảm thấy nàng ấy bây giờ quả thật rất tốt, có được trù nghệ tốt như vậy, buôn bán tốt như vậy, hiện nàng còn từ bỏ việc kiếm tiền mà tới nhà bọn họ chiếu cố ca hắn, còn làm món ngon cho bọn họ, thật sự... rất không tồi .....
Hiện tại nàng thật sự đã thay đổi sao? Trương Thanh Sơn theo bản năng nhìn về phía nương hắn thì thấy nương cùng hắn giống nhau, múc đầy một muỗng lớn thịt kho đưa vào miệng, mỹ mãn mà nhấm nháp, trong mắt hiện lên thần sắc suиɠ sướиɠ.
Nương hắn cũng đặc biệt thích ăn món nàng làm. Nhưng mà nương hắn bây giờ vẫn rất không thích nàng, vậy hắn có cần khuyên nhủ bà ấy không?
Bản thân Trương Thanh Sơn cũng không phát hiện, hắn được ca hắn khuyên bảo cộng thêm mỹ thực dụ hoặc, tâm thái đã dần thay đổi.
Lý Hà Hoa cũng không biết những chuyện này, bưng hai chén cơm thịt kho trở về phòng, đút cho một lớn một nhỏ ăn cơm, phản ứng của hai phụ tử cùng những người nhà rất giống nhau, miễn bàn có bao nhiêu vừa lòng, đôi mắt đều cong lên.
Trương Thiết Sơn cười xoa xoa gương mặt Lý Hà Hoa, khen: "Cao Cao, món này rất ngon." Lý Hà Hoa hé môi cười, tuy rằng mọi người đều nói ăn ngon, chỉ là hắn nói ăn ngon thì nàng phá lệ cao hứng.
Thư Lâm thấy phụ thân khen nương khiến nương cao hứng như vậy, nhóc cảm thấy mình không được thua kém, liền cũng muốn học bộ dáng phụ thân nhóc khen một chút, vì thế hắn tiến đến trước mặt Lý Hà Hoa vươn tay nhỏ học theo nhéo nhéo mặt Lý Hà Hoa, đang định cùng Trương Thiết Sơn nói chuyện, hơi há miệng đột nhiên sửng sốt.
Hắn muốn nói gì? Sao không nói ra được?