Trương Thiết Sơn nhìn nàng, tâm từng chút từng chút như bị sâu cắn, có chút đau, có chút ngứa, thanh âm cũng trầm thấp theo: "Nếu nàng sợ nương ta làm khó dễ nàng, ta sẽ tách ra ở riêng, không để nàng ở cùng với nương, còn về tự do, ta không hạn chế nàng, nàng muốn làm gì ta đều ủng hộ, còn sẽ giúp đỡ nàng, Trương Thiết Sơn ta nói được làm được."
Lý Hà Hoa thở dài, cười lắc đầu: "Trương Thiết Sơn, chúng ta không có khả năng, đừng nói nữa, ngươi về đi, sau này cũng đừng tới nữa."
Đôi mắt Trương Thiết Sơn nhanh chóng ảm đạm, không tiếng động, một lúc lâu lại mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn: "Vậy ... Thư Lâm thì sao? Nàng không muốn luôn chiếu cố hắn sao?"
Tâm Lý Hà Hoa run lên.
Nàng sợ nhất chính là vấn đề về Thư Lâm, nhưng mà hắn vẫn đánh trúng nàng.
Nàng cũng muốn cho Thư Lâm một gia đình hạnh phúc vui vẻ, cũng muốn mỗi ngày chiếu cố hắn, nhưng mà vì hài tử miễn cưỡng chính mình, cuối cùng trải qua mỗi ngày không vui vẻ thì sao là vì hài tử được chứ?
Nàng không cách nào vì Thư Lâm liền đem mình gả cho Trương Thiết Sơn được.
Lý Hà Hoa run giọng hỏi: "Trương Thiết Sơn, ngươi muốn mang Thư Lâm đi sao?"
Nói xong cũng cảm thấy mình hỏi vấn đề này không hay, hài tử vốn là của người ta, nào có đạo lý vẫn ở bên nàng, nàng đã cự tuyệt người ta chẳng lẽ còn muốn người ta đem hài tử cho nàng sao?
Lý Hà Hoa khổ sở quay người đi, nói: "Ta đã biết, ngươi cho ta thêm thời gian ba ngày được không? Ba ngày sau lại đến đón hắn được không?"
Lý Hà Hoa nói xong sợ mình làm trò khóc lóc trước mặt Trương Thiết Sơn sẽ mất mặt, liền lập tức chạy vào phòng đóng cửa lại, cũng không nghe thấy Trương Thiết Sơn mở miệng kêu nàng.
Trương Thiết Sơn dở khóc dở cười, hắn khi nào muốn đem Thư Lâm đi? Trương Thiết Sơn hắn không đến mức bị nàng cự tuyệt liền tùy ý từ bỏ.
Nàng nhìn thì rất giỏi giang làm sao mà đôi khi cũng mơ hồ giống như hài tử? Lời nói chưa nghe xong đã đem mọi việc tính toán sẵn, xong rồi còn không cho hắn cơ hội giải thích.
Trương Thiết Sơn lắc đầu, đi vào phòng thi họa tìm nhi tử nhà mình, thấy hắn đang nghiêm túc vẽ tranh thì không quấy rầy hắn, lẳng lặng nhìn một hồi mới nói: "Thư Lâm, phụ thân đi đây, ngày mai phụ thân lại đến thăm con." Thư Lâm đắm chìm trong họa, hoàn toàn ngăn cách với thế giới chung quanh.
Trương Thiết Sơn cũng không ngại, từ phòng thi họa đi ra, đến phòng Lý Hà Hoa gõ gõ cửa, hắn biết nàng ở bên trong vẫn có thể nghe thấy: "Ta đi đây. Còn nữa, ta không có ý muốn đem Thư Lâm đi." Nói xong thấy trong phòng không có động tĩnh, bất đắc dĩ quay đi.
Tuy rằng bị cự tuyệt rất khó chịu, nhưng hắn cũng không yếu ớt như vậy, càng sẽ không từ bỏ, hắn sẽ để từ từ, sớm muộn cũng sẽ đả động được nàng.
Mà trong phòng sở dĩ không động tĩnh là vì Lý Hà Hoa nhất thời phản ứng không kịp.
Không mang Thư Lâm đi? Còn để ở chỗ nàng? Đây không phải là mơ chứ?
Qua một hồi, Lý Hà Hoa mới xọet một tiếng kéo cửa phòng ra, bên ngoài đã không còn bóng dáng Trương Thiết Sơn.
Lý Hà Hoa xoa xoa mặt mình, xác định mình không nghe lầm, Trương Thiết Sơn cũng không có khả năng lừa nàng, trong lòng lập tức kích động, cao hứng vọt vào phòng thư họa.
Nhìn bộ dạng tiểu hài tử nghiêm túc vẽ tranh, tâm tình kích động của Lý Hà Hoa mới miễn cưỡng kiềm chế được. Thật tốt quá, bảo bối đáng yêu như vậy vẫn là của nàng, có thể ở cùng một chỗ, không cần tách ra.
Lý Hà Hoa kích động một hồi lâu mới bình tĩnh tại, nhưng mà sau khi bình tĩnh nàng lại nghi hoặc, vì sao hắn không mang Thư Lâm đi? Nàng đã cự tuyệt hắn làm sao hắn còn đồng ý để lại hài tử cho nàng?
Lý Hà Hoa vỗ vỗ trán, thở dài, quyết định không nghĩ nữa, xoay người đi tìm Tạ tẩu tử cùng Tạ Viễn nói chuyện tuyển tiểu nhị.