Trong lòng nàng thật ra đã có người không tồi để chọn, đó chính là nhi tử của Tạ tẩu tử, tên Tạ Viễn, là tiểu thiếu niên mười hai tuổi, người thật sự không thấp nhưng hơi gầy.
Nàng đã gặp qua hài tử kia vài lần, mỗi lần không phải ở trong sân chẻ củi thì chính là giúp muội muội ở trong sân giặt quần áo.
Nghe Tạ tẩu tử nói cơm trong nhà đa số đều do hắn nấu, Tạ tẩu tử vội vàng kiếm tiền, vệ sinh nhà cửa cũng là hắn cùng muội muội quét tước. Hắn là hài tử thực hiểu chuyện và có khả năng.
Lý Hà Hoa cùng đứa nhỏ này nói chuyện vài lần, đứa nhỏ tuy rằng hơi ít nói, không hoạt bát như Đại Hà nhưng nói chuyện cũng rất lễ phép, cũng không phải là một cái hũ nút, cho nên Lý Hà Hoa cảm thấy hắn tương đối thích hợp làm tiểu nhị, đồng thời cũng có thể giúp gia đình của tẩu ấy tăng một ít thu nhập.
Nhưng mà hiện tại không thể nói trước, còn phải hỏi ý tứ Tạ tẩu tử cùng Tạ Viễn. Tuy nói nàng có ý muốn giúp gia đình Tạ tẩu tử, nhưng cũng phải được người ta đồng ý mới được.
Buổi chiều lúc thu quán, người vẫn luôn không xuất hiện - Trương Thiết Sơn lại đến lần nữa, trong tay kéo theo tiểu hài tử, đúng là Thư Lâm đã về thôn ba ngày.
Tiểu hài tử thấy Lý Hà Hoa liền ủy khuất đến hỏng rồi, chân ngắn "cộp cộp cộp" mà chạy về phía nàng, còn chưa tới trước mặt đã giang hai tay muốn ôm một cái, bộ dáng kia miễn bàn làm người ta đau lòng bao nhiêu, làm cho Lý Hà Hoa cái gì cũng bỏ qua một bên, lập tức vọt qua đem người bế lên, gắt gao ôm vào trong ngực.
"Thư Lâm, con đã trở lại, có nhớ nương hay không?"
Tiểu hài tử thành thật mà gật gật đầu nhỏ, đôi tay cũng ôm chặt hơn nữa.
Hắn rất nhớ nương.
Lý Hà Hoa ở trên mặt nhỏ của hắn hung hăng hôn một cái, hỏi hắn: "Vậy tiểu Thư Lâm của nương về nhà thăm nãi nãi có ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ ngoan ngoãn chiếu cố chính mình không?"
Tiểu hài tử chớp chớp mắt, vùi đầu vào cổ Lý Hà Hoa không nhúc nhích.
Lý Hà Hoa hiểu rõ, nhất định là không rồi, bởi vì nếu có thì hắn đã gật đầu.
Lúc này Trương Thiết Sơn cầm đồ đạc của Thư Lâm đi tới, nói với Lý Hà Hoa: "Thư Lâm không ăn cơm nương ta nấu, mỗi ngày đều dựa vào thức ăn nàng mang cho hắn để lấp đầy bụng, nương ta dỗ thế nào cũng không chịu."
Nương hắn ở nhà còn vì việc này mà tức giận bật khóc. Hắn không nói mấy ngày nay Thư Lâm luôn muốn chạy ra bên ngoài, mỗi lần đều bị nương hắn phát hiện ôm về, nhưng lần sau hắn vẫn chạy, lúc chạy còn biết mang theo tay nải nhỏ đựng thức ăn, đồng thời không quên cả Hắc Tử, vừa nhìn là biết tiểu hài tử này muốn chạy về tìm Lý Hà Hoa nhưng không thành công.
Lý Hà Hoa nghe Trương Thiết Sơn nói cũng không quay đầu nhìn hắn, cũng không trả lời hắn, chỉ nhìn tiểu hài tử trong ngực hỏi: "Có phải vậy không Thư Lâm? Không chịu ăn cơm sao?"
Tiểu hài tử vẫn không ngẩng đầu, như mèo con mà cọ cọ, ra sức lấy lòng Lý Hà Hoa.
Lý Hà Hoa vốn đang muốn giả vờ phê bình hắn, nhưng nhìn bộ dáng hắn liền không đành lòng trách cứ.
Được rồi, dù sao hắn cùng những hài tử bình thường không giống nhau, tuy rằng sau khi đi học được Cố Cẩm Chiêu dẫn dắt trở nên hoạt bát một chút, nhưng cũng chỉ hạn chế hoạt bát với vài người, đối với những người khác vẫn phong bế, không có khả năng tập tức thay đổi.
Loại sự tình này cũng không thể gấp, phải từ từ, nàng chỉ cầu Thư Lâm có thể chậm rãi tiến độ thì tốt rồi.