Lúc Lý Hà Hoa thấy hắn hành lễ với Cố phu tử, tâm đã sớm mềm nhũn, lúc này không khống chế được tâm tình kích động cũng hướng về tiểu hài tử chạy bay đến đem hắn bế lên xoay một vòng: "Thư Lâm à, bảo bối ngoan của nương, vừa rồi con quá giỏi, còn biết phải hành lễ với phu tử."
Tiểu hài tử chớp chớp đôi mắt, vươn tay ngắn ôm cổ Lý Hà Hoa, như mèo con mà cọ cọ.
Hắc Tử cũng chạy như điên lại, vòng quanh tới lui mẫu tử hai người.
"Thư Lâm, con xem Hắc Tử cũng tới đón con này, Thư Lâm có muốn xuống chơi cùng Hắc Tử không?"
Thư Lâm gật gật đầu.
Lý Hà Hoa buông hắn xuống, hắn lập tức ôm lấy đầu Hắc Tử, ở trên đầu Hắc Tử cọ tới cọ lui, Hắc Tử cũng cọ cọ với đầu của Thư Lâm, trong miệng kêu "Ô ô". Thấy tiểu hài tử cao hứng như vậy, Lý Hà Hoa nhìn về Trương Thiết Sơn ý bảo hắn nói với Thư Lâm việc dẫn hắn về nhà.
Trương Thiết Sơn tiếp thu được ánh mắt của Lý Hà Hoa, đi tới đem Thư Lâm ôm vào trong ngực, xoa xoa mũi hắn: "Ngươi tiểu hài tử này, thấy phụ thân cũng như không thấy đúng không? Có phải đã quên phụ thân rồi không?"
Tiểu hài tử nhanh chóng chớp đôi mắt, ôm cổ Trương Thiết Sơn như ôm Lý Hà Hoa, đem mặt chôn vào cổ hắn.
Hắn không có quên phụ thân của mình. Trương Thiết Sơn cười vỗ vỗ ót hắn: "Được, phụ thân tha thứ cho con nhưng nãi nãi cùng tiểu thúc thì không được rồi, bọn họ rất nhớ Thư Lâm, muốn gặp Thư Lâm. Thư Lâm cùng phụ thân về nhà ở hai ngày, gặp nãi nãi cùng tiểu thúc được không?"
Lời này vừa nói ra, tiểu hài tử đột nhiên ngẩng đầu, lại lần nữa vứt bỏ phụ thân của hắn, mở hai tay về phía Lý Hà Hoa.
Nương mau ôm con đi, phụ thân muốn cướp con đi.
Lý Hà Hoa thấy bộ dạng tiểu hài tử giống như gặp phải người xấu, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, làm sao mà phụ thân hắn chỉ muốn dẫn hắn về nhà ở hai ngày thôi mà biểu tình của tiểu hài tử lại giống như bị bắt cóc vậy, người phụ thân Trương Thiết Sơn này quá là thất bại rồi.
Lý Hà Hoa cũng không ôm Thư Lâm mà cùng hắn ôn nhu nói chuyện: "Thư Lâm à, nãi nãi rất nhớ con, tiểu thúc cũng nhớ con, bọn họ không gặp con sẽ nhớ đến sinh bệnh, sinh bệnh thì sẽ rất thống khổ, Thư Lâm không muốn nãi nãi cùng tiểu thúc khổ sở đúng không?" Cánh tay duỗi ra của tiểu hài tử cứng đờ, ngây ngốc nhìn Lý Hà Hoa.
Lý Hà Hoa không ngừng cố gắng: "Con xem, chỉ cần con trở về ở đó vài ngày thì nãi nãi cùng tiểu thúc sẽ không phải khổ sở, chờ bọn họ tốt hơn con có thể lập tức trở lại ở cùng với nương giống như hiện tại được không?"
Cánh tay tiểu hài tử rụt lại một chút hình như hơi do dự.
Lý Hà Hoa cười nói: "Còn nữa, con không phải về một mình, còn có Hắc Tử đi cùng con nữa, con mang theo Hắc Tử đi Thượng Thủy thôn chơi được không? Vốn dĩ nhà Hắc Tử cũng ở đó, nó cũng nhớ nhà rồi."
Cánh tay tiểu hài tử lại rụt về sau một chút, mắt nhỏ đáng thương hề hề chớp chớp.
Trong lòng Lý Hà Hoa kỳ thật rất đau, nếu có thể nàng một ngày cũng không muốn rời khỏi Thư Lâm, nhưng mà người lớn không thể tùy hứng giống như hài tử vậy, nàng cần phải dỗ dành Thư Lâm.
"Nương biết Thư Lâm là ngoan nhất đúng không?"
Tiểu hài tử bẹp miệng, ủy khuất đến hỏng rồi, Lý Hà Hoa nhìn thiếu chút nữa cũng khóc theo.
Nàng làm sao vậy, Thư Lâm chỉ là trở về thôn ở hai ngày mà làm sao lại giống như sinh ly tử biệt vậy. Nhất định là bị tiểu hài tử ảnh hưởng, không được, không thể như vậy.