Trương Lâm thị ngơ ngác, không thể tin được mà nhìn về phía đại nhi tử của bà.
Tách ra ở riêng là ý gì? Hắn nói nếu bà không đồng ý hắn sẽ không cùng bà - người nương này ở chung nữa, muốn cùng nữ nhân kia tách ra ở cùng một chỗ sao? Hắn vậy mà vì một nữ nhân không cần lão nương?
Nghiệt tử! Trương Lâm thị chỉ vào Trương Thiết Sơn khóc mắng: "Ngươi ..... ngươi đồ nghiệt tử! ngươi đối xử như vậy đối với người sinh ra ngươi sao? Ngươi thế nhưng vì một nữ nhân mà vứt bỏ mẹ ruột, ta làm sao lại sinh ra tên nghiệt tử như ngươi."
Trương Thiết Sơn xoa bóp ấn đường, hắn cũng không phải mặc kệ nương hắn, chỉ là không ở dưới cùng một mái nhà thôi, miễn cho thê tử cùng nương đều không được tự nhiên, nhưng làm sao lại biến thành vứt bỏ mẹ ruột rồi?
Một chiêu này của nương hắn vẫn trước sau như một làm người ta đau đầu. Trước kia phụ thân hắn cũng chịu không nổi chiêu này của nương hắn.
Trương Thiết Sơn nghe Trương Lâm thị khóc mắng non nửa canh giờ, thấy bà còn chưa có dấu hiệu dừng, mới trầm mặt xuống nói: "Được rồi, nương, một vừa hai phải thôi." Trương Lâm thị khóc mắng một lúc, thấy mặt Trương Thiết Sơn trầm xuống thì cũng không dám tiếp tục náo loạn nữa.
Bà ta đối với việc Trương Thiết Sơn phát hỏa vẫn có chút sợ.
Bởi vì nếu nói bà nuôi nấng hai huynh đệ tới lớn thì kỳ thật cũng không phải.
Thời điểm Trương lão gia qua đời, Trương Thiết Sơn đã là một thiếu niên, khi đó Trương Lâm thị yếu đuối không có bản tĩnh, chỉ biết khóc, vẫn là hài tử Trương Thiết Sơn đã gánh vác trách nhiện vực dậy gia đình, kiếm tiền nuôi mẫu thân cùng đệ đệ.
Sự tình lớn bé đều là hắn nhọc lòng, có thể nói, Trương Thiết Sơn mới là gia trưởng Trương gia, mà Trương Lâm thị là người điển hình cho việc xuất giá tòng phu phu tử tòng tử, bà đối với Trương Thiết Sơn vừa thương vừa kính vừa sợ.
Thấy Trương Lâm thị ngừng khóc, Trương Thiết Sơn tập tức đến phòng bếp, hiện tại hắn còn đói, trong bếp hẳn là còn cơm thừa buổi tối.
Thấy nhi tử đến phòng bếp, Trương Lâm thị cũng đi theo, nhìn hắn trực tiếp ngồi trong bếp ăn, Trương Lâm thị cũng chậm rì rì dịch qua, ở bên cạnh Tương Thiết Sơn ngồi xuống không nói lời nào.
Trương Thiết Sơn làm lơ nương hắn, chuyên tâm ăn, dù sao nương hắn cũng sẽ tự nói.
Sau khi Trương Lâm thị ngồi một lúc lâu, đôi mắt xoay chuyển, thanh thanh yết hầu: "Thiết Sơn à, có việc này ta nói xem được không? Đó là ngươi xem, ngươi đem Thư Lâm đưa tên trấn trên lâu như vậy, ta cũng đã rất lâu không gặp Thư Lâm, ta đây nhớ trưởng tôn tử đến ngủ cũng không được, ngươi mang Thư Lâm về cho ta gặp được không?"
Động tác nhai nuốt của Trương Thiết Sơn ngừng lại, nhìn ánh mắt khẩn cầu của nương hắn, cúi đầu tiếp tục ăn.
Nương hắn thật sự nhớ Thư Lâm, tuy không đến mức ngủ không được nhưng muốn gặp Thư Lâm cũng không phải giả.
Thư Lâm quả thật đã đâu không về nhà, ngay cả Thanh Sơn cũng đã nói nhiều lần là nhớ Thư Lâm. Tuy rằng hiện tại nương hắn đề ra việc này cũng có ý chỉnh Lý Hà Hoa, nhưng mà để nương hắn gặp tôn tử cũng không có gì quá đáng.
Lần này Trương Thiết Sơn không phản đối, gật gật đầu: "Qua hai ngày nữa Thư Lâm sẽ nghỉ tắm gội, đến lúc đó ta dẫn hắn về cho người gặp."
Trương Lâm thị muốn nói Trương Thiết Sơn lập tức mang Thư Lâm về, nhưng lại sợ hắn không đồng ý, chỉ có thể chờ Thư Lâm nghỉ tắm gội. Nhưng mà bà mở miệng nói: "Vậy nghỉ tắm gội thì nghỉ tắm gội, nhưng Thư Lâm phải về ở vài ngày, không thể một hai ngày đã đi, đến lúc đó ta cũng không có cách nào gặp Thư Lâm. Yêu cầu này không quá phận đi?"
Thấy Trương Thiết Sơn muốn mở miệng nói chuyện, Trương Lâm thị lập tức ngắt lời: "Ngươi đừng nói Thư Lâm đi học quán không thuận tiện, vậy mấy ngày nay có cái gì không thuận tiện? Mỗi ngày sớm như vậy ngươi đã lên trấn còn có thể chậm trễ việc học của Thư Lâm sao? Lý Hà Hoa một hạ đường phụ còn có thể ở chung với Thư Lâm nhiều ngày như vậy, ta đây thân nãi nãi muốn ở với tôn tử mấy ngày chẳng lẽ còn không được?"
Trương Thiết Sơn nhấp nhấp môi, sau khi suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, hắn sẽ ở cùng người ba ngày, cứ như vậy đi."
Trương Lâm thị muốn nói ba ngày quá ít, nhưng mà thấy bộ dáng nhi tử thì sợ cò kè mặc cả cuối cùng ngược lại không gặp được, đành phải đồng ý ba ngày.