Tiểu nam hài đi đến không hề quẫn bách khi bị phát hiện, mà là hướng Cố Chi Cẩn cười hì hì, ra hình ra dáng mà chắp tay: "Nhị thúc, tiểu chất đây."
Lý Hà Hoa bị bộ dáng nghiêm trang của hắn chọc cười.
Cố Chi Cẩn bất đắc dĩ mà lắc đầu, biểu tình lại sủng nịnh, giới thiệu với Lý Hà Hoa cùng Trương Thiết Sơn: "Đây chính là chất nhi của ta, rất bướng bỉnh, nhị vị không cần để ý."
Thì ra lại chính là đứa nhỏ thích ăn điểm tâm của mình.
Lý Hà Hoa cười lắc đầu, nàng làm sao có thể để ý, hài tử hoạt bát mới tốt chứ.
Tiểu hài nhi thấy nhị thúc không nói tới hắn, đôi mắt xoay tròn một vòng cuối cùng rơi xuống trên người Thư Lâm, tràn ngập tò mò mà đi hai bước đến gần Thư Lâm, hỏi Cố Chi Cẩn: "Nhị thúc, đây là học trò mới thu nhận mà người nói hay sao? Hắn sao lại nhỏ như vậy chứ?"
Cố Chi Cẩn vỗ vỗ đầu hắn: "Thư Lâm mới bốn tuổi đương nhiên phải nhỏ, con không được khi dễ hắn, phải hảo hảo chiếu cố hắn. Nếu trong học quán có người khi dễ hắn, con phải bảo vệ hắn biết không?" Chất nhi nhà mình chính là học bá ở học quán, những hài tử xấu cũng không dám trêu chọc hắn, cho nên nếu chất nhi nhà mình nguyện ý chiếu cố Thư Lâm, vậy không ai dám khi dễ Thư Lâm tuổi nhỏ nữa.
Cố Cẩm Chiêu nhìn tiểu hài tử mới đến chỉ cao đến bả vai mình, nhỏ nhỏ gầy gầy, đôi mắt tại đen bóng, cảm thấy rất có ý tứ nhưng mà cũng không phải người nào cũng đáng giá để hắn bảo hộ, bằng không hẳn không phải lo liệu không hết việc sao, phải biết rằng hắn rất bận.
Thấy tiểu tổ tông nhà mình chớp mắt không đáp, Cố Chi Cẩn liền biết hắn suy nghĩ cái gì, vì thế cầm thức ăn Lý Hà Hoa vừa mới mang tới cho hắn xem: "Ngày thường con thích ăn điểm tâm còn có cơm chiên mì xào đều là nương Thư Lâm làm, hôm nay Thư Lâm còn mang cho con một rổ món ngon đấy."
Cố Chi Cẩn vừa dứt lời, nhóc con kia vừa rồi còn lộ một bộ biểu tình nhăn nhó lập tức liền thay đổi, đôi mắt "vèo" một cái liền dính lên mặt rổ, miệng không tự giác được nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn nhị thúc nhà mình, lập tức vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình mà cam đoan: "Nhị thúc, người yên tâm, Thư Lâm nhỏ như vậy ta đương nhiên phải hảo hảo chiếu cố hắn. Giao cho ta đi, ta đảm bảo ai cũng không dám khi dễ hắn."
Cố Chi Cẩn cười gật đầu, tán thưởng mà vỗ vỗ đầu Cố Cẩm Chiêu. Lý Hà Hoa ở một bên sắp bị tiểu hài tử này
chọc cười đến chết, may mắn liều mạng nhịn xuống, làm sao có thể có tiểu hài tử đáng yêu như vậy chứ. Nếu Thư Lâm cũng có thể hoạt bát như vậy thì tốt rồi.
Sau khi Cố Cẩm Chiêu cho Cố Chi Cẩn thấy quyết tâm thì đi đến trước mặt Thư Lâm, cười hai tiếng mà vỗ vỗ vai tiểu hài tử, khẩu khí đại ca mà nói với hắn: "Ngươi yên tâm đi, về sau ta sẽ bảo hộ ngươi, ngươi đừng sợ." Như vậy rất có bộ dáng đại ca xã hội đen, Lý Hà Hoa mạc danh cảm thấy hài tử nhà mình hôm nay bái lộn đầu gấu rồi.
Thư Lâm không nói lời nào, Lý Hà Hoa sợ Cố Cẩm Chiêu không vui liền thay Thư Lâm nói: "Vậy cảm ơn con về sau chiếu cố Thư Lâm, về sau thẩm thẩm có món gì ngon sẽ để Thư Lâm mang cho con ăn."
Cũng không phải Lý Hà Hoa muốn dùng đồ ăn lấy lòng đứa nhỏ này, thật sự là bộ dạng đứa nhỏ này nhìn thấy món ăn nàng làm quá khả ái, nàng nguyện ý để Thư Lâm chia sẻ món ngon với hắn, cũng coi như là Thư Lâm kết giao bằng hữu đi.
Nghe Lý Hà Hoa nói, đôi mắt Cố Cẩm Chiêu rõ ràng sáng lên, còn bất động thanh sắc mà nuốt nước miếng một cái, sau đó vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình: "Các ngươi yên tâm đi, cứ để cho ta." Lý Hà Hoa nghẹn cười.
Cố Chi Cần bất đắc dĩ mà lắc đầu "Các ngươi đừng để ý, chất nhi này của ta chính là như vậy."