Nhờ có Turương Thiết Sơn hỗ trợ, mọi người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rốt cuộc vào cuối giờ mùi khách nhân dần dần ít đi, cả đám đều có thể thở phào nghỉ ngơi.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Lý Hà Hoa vội vàng dùng canh xương sườn nấu mấy chén mì sợi: "Tới đây tới đây, mọi người nhanh ăn một chút đi, đều đói rồi phải không? Hôm nay đều vất vả."
Đại Hà đã sớm đói không chịu được, nghe vậy trước tiên bưng lên một chén ngấu nghiến mà ăn, nuốt xuống ngụm thứ nhất thỏa mãn thở dài: "Hà Hoa di, ta mỗi ngày chờ mong nhất chính là lúc thu quán, bởi vì có thể ăn món gì đó do người làm, thật sự quá ngon." Lý Hà Hoa bị bộ dạng say mê của Đại Hà chọc cười, vỗ vỗ bờ vai hắn: "Được rồi, đừng vuốt mông ngựa của Hà Hoa di nữa, nhanh đi qua ngồi ăn, đứng ăn không tốt."
Đại Hà vừa đi đến bên cạnh bàn vừa nói thầm: "Hà Hoa di, ta cũng không phải là vuốt mông ngựa, thật sự là người làm món gì ăn cũng ngon, nương ta nói mấy ngày nay ta mập lên rồi."
Lý Hà Hoa cười nghĩ thầm: mập tên mới tốt, bằng không một tiểu hài tử mà gầy đến nỗi không nặng bằng một tiểu cô nương thì trông quá khó coi.
Lý Hà Hoa lại múc một chén mì đầy tràn đưa cho Trương Thiết Sơn, bên trong còn cố ý bỏ thêm vài khối xương sườn: "Ngươi nhanh ăn đi, hôm nay thật là cảm ơn ngươi."
Trương Thiết Sơn không tiếng động nhận chén ngồi xuống ăn.
Trong nồi còn dư lại một chút, Lý Hà Hoa múc vào một chén nhỏ, vừa hay đủ một chén, bưng đến bàn ăn cùng bọn họ.
Động tác ăn mì của Trương Thiết Sơn dừng tai, lúc nhìn về chén Lý Hà Hoa chân mày cau lại.
Lý Hà Hoa nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?" Làm gì mà nhìn nàng như vậy chứ?
Trương Thiết Sơn hất cằm chỉ chỉ chén nàng, ý bảo "Không đủ sao?" Làm sao mà múc cho bọn hắn nhiều như vậy mà nàng chỉ có một chút như này?
Lý Hà Hoa nhìn chén mình, lúc này mới hiểu rõ ý tứ của hắn, vì vậy liền giải thích: "Không phải không đủ ăn, là ta chỉ ăn bấy nhiêu thôi, muốn giảm béo thì làm sao có thể ăn giống như người bình thường được, bằng không làm sao có thể gầy chứ."
Đại Hà nghe vậy từ trong chén ngẩng đầu: "Đúng đúng đúng, Hà Hoa di vẫn luôn chỉ ăn một chút như vậy, ta thấy mà đói hoảng dùm người, nhưng mà Hà Hoa di thật sự là gầy đi rất nhiều, so với lúc mới gặp lần đầu tiên thì gầy hơn vài vòng đấy."
Nữ nhân được người khác nói gầy đi luôn luôn cao hứng, Lý Hà Hoa cũng ha hả nở nụ cười, tuy rằng chính mình biết mình gầy, nhưng mà từ miệng người khác nói ra vẫn cảm thấy thật cao hứng, đây là tâm lý chung của phần lớn nữ nhân nha....
Lý Hà Hoa vụиɠ ŧяộʍ duỗi tay giật nhẹ quần áo trên người mình, đây là lúc trước đặc biệt đến tiệm vải may mới, đo vừa dáng người nàng, nhưng hai ngày nay mặc vào lại bắt đầu rộng, việc này có nghĩa là nàng đã tiếp tục gây xuống.
Tin rằng một thời gian nữa quần áo hiện tại sẽ lại rộng thêm cho mà xem. Khóe miệng Lý Hà Hoa cong lên, thật là cao hứng quá đi...
Chân mày Trương Thiết Sơn lại không giãn ra, trách không được nàng gầy đi nhiều như vậy, thì ra là dựa vào nhịn đói để gầy xuống.
Hắn đã từng bị đói rồi, đương nhiên biết cảm giác đói có bao nhiêu khó chịu, nàng hiện tại mỗi ngày đều bỏ đói chính mình như thế này ư? Trương Thiết Sơn lại nhìn Lý Hà Hoa, kỳ thật nàng hiện tại không tính là quá béo, chỉ có thể nói là có chút béo, nhưng cũng không khó coi chút nào, vì sao phải đối đãi với chính mình như vậy?
Trương Thiết Sơn muốn mở miệng nói nàng không cần nhịn đói, nhưng nghĩ hiện tại mình với nàng chỉ có thể xem là người ngoài, cuối cùng cái gì cũng không nói, cúi đầu từng tiếp tục ăn mì.
Sau khi ăn xong mấy người đem sạp thu dọn lại, Đại Hà trở về thôn, Lý Hà Hoa mang theo tiểu hài tử cùng Trương Thiết Sơn đi đến học quán của Cố phu tử.