Lý Hà Hoa bớt thời gian làm cho hắn cùng tiểu hài tử một phần lớn cơm chiên thịt bò rồi bưng đến cho hai người: "Ngươi cùng tiểu hài tử ăn trước đi, bên này ta còn bận một lúc nữa, chờ xong rồi lại nói với ngươi."
Trương Thiết Sơn gật đầu, cúi đầu đút cho Thư Lâm ăn cơm.
Lý Hà Hoa lại liên tục bận rộn, nửa canh giờ sau khách nhân mới ít lại.
Khách hôm nay so với hôm qua còn nhiều hơn, hôm qua ngày đầu khai trương phần lớn là khách cũ ủng hộ, khách mới rất ít.
Đại khái món ăn hôm qua làm người ăn vừa ý, cho nên hôm nay không chỉ khách cũ tới mà còn có không ít gương mặt mới, trong đó rất nhiều là từ trên bến tàu lại đây nghỉ chân ăn cơm, cho nên hôm nay nàng so với hôm qua càng bận.
Chờ đến khi khách dần thưa đi, Lý Hà Hoa không kịp ăn cơm liền cầm bức họa hôm qua của tiểu hài tử ngồi vào bên cạnh Trương Thiết Sơn.
Lý Hà Hoa đem bức họa trong tay đưa cho Trương Thiết Sơn rồi nói: "Trương Thiết Sơn, người xem cái này đi."
Trương Thiết Sơn nghi hoặc tiếp nhận bức tranh mở ra, bên trong là một bức họa sơn thủy hơi hỗn độn, thoạt nhìn có chút kỳ quái bởi vì phía trên còn dính không ít nét mực.
Bức họa này không giống như của vị đại thi họa nào vẽ.
Thương Thiết Sơn nghi hoặc nhìn về phía Lý Hà Hoa, dùng ánh mắt dò hỏi nàng có ý gì.
Lý Hà Hoa nhấp nhấp môi, hít sâu một hơi dùng ngón tay chỉ chỉ tiểu hài tử trong ngực hắn: "Trương Thiết Sơn, bức họa này là do tiểu hài tử vẽ tối qua."
Một câu nói này làm Trương Thiết Sơn ngây ngẩn cả người, nhìn bức họa lại nhìn tiểu nhi tử trong ngực, đôi mắt dần mở to lên.
Trước đó hắn cho rằng bức họa này do người đọc sách nào đó vẽ, cho nên cảm thấy bức họa này có chút kỳ quái vì nét vẽ đều không quá lưu loát, còn có chỗ loang lổ nét mực.
Nhưng nếu đây là do Thư Lâm họa thì đã quá không thể tưởng tượng được. Trước nay Thư Lâm không có học qua thi họa, thậm chí bút cũng chưa thấy qua, nhưng làm sao có thể lập tức họa ra được bức hoạ như vậy?
Thấy Trương Thiết Sơn kinh nghi bất định, Lý Hà Hoa đem sự tình ngày hôm qua nói ra: "Ngày hôm qua Thư Lâm chỉ thoáng nhìn qua bức họa của Cố phu tử, buổi tối trở về hắn liền tự mình cầm bút, họa đặc biệt giống, cơ hồ cùng bức họa ngày hôm qua giống nhau như đúc. Tối qua lúc nhìn thấy ta cũng hoảng sợ nhưng đây là sự thật, Thư Lâm thật sự có siêu thiên phú ở mặt này, cho nên ta liền muốn tìm ngươi thương lượng một chút."
Trương Thiết Sơn dù không tin cũng phải tin, hắn nhìn chằm chằm nhi tử của mình trong lòng, nỗi lòng khó có thể bình tĩnh được. Nhiều thế hệ Trương gia bọn họ đều là nông dân, không có một người biết chữ, không nghĩ rằng con hắn lại có thiên phú như vậy, làm sao hắn có thể không kinh ngạc cho được.
Nhưng mà Trương Thiết Sơn dù sao cũng là người từng trải nhiều, sau khi kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, lập tức bình tĩnh lại, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ rất nhiều.
Duy chỉ có một chuyện hắn cùng Lý Hà Hoa nghĩ giống nhau, đó chính là không thể chậm trễ hài tử, bất luận trả giá bao nhiêu hắn cũng muốn hảo hảo bồi dưỡng Thư Lâm. Trương Thiết Sơn không vội vã nói ý nghĩ của chính mình mà hỏi ý tưởng của Lý Hà Hoa trước: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
Lý Hà Hoa sờ sờ mặt tiểu hài tử đang nhìn nàng chằm chằm, nói: "Ta cảm thấy hài tử có thiên phú này, chúng ta làm phụ mẫu không nên mai một hài tử, chúng ta phải nghĩ cách để Thư Lâm nhận được sự dạy dỗ tốt nhất. Ngươi cảm thấy sao?"
Trương Thiết Sơn bình tĩnh nhìn Lý Hà Hoa một lát, sau đó gật đầu: "Ta đồng ý suy nghĩ của ngươi, nhưng mà chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, ta phải đi hỏi thăm xem nơi nào có lão sư tốt, sau đó còn phải nghĩ biện pháp thỉnh lão sư nhận Thư Lâm."
Lý Hà Hoa không nghĩ tới Trương Thiết Sơn sẽ dụng tâm và chu đáo như vậy.