May mà hiện tại nàng có nơi ở của chính mình, có thể muốn tắm thì tắm, gánh nặng lãng phí củi lửa nàng có thể chịu được.
Sau khi tắm rửa xong, Lý Hà Hoa lấy quần áo sạch sẽ mặc vào, lại phát hiện quần áo trên người không biết từ khi nào đã rộng hơn so với túc trước, rất không vừa người.
Hình như nàng tại ốm đi.
Lý Hà Hoa đem quần áo vừa mặc cởi ra, cúi đầu cẩn thận quan sát thân thể hiện tại, vừa nhìn liền phát hiện, eo so với thời điểm nàng vừa tới gầy một vòng lớn, bụng mỡ phao phao chứ không rắn chắc như vậy, thật sự ốm lại rồi. Còn chân cũng so với túc trước ốm hơn rất nhiều, xem ra chân nhỏ lại ít nhất phải năm sáu centimet.
Tuy rằng thân hình nàng hiện tại vẫn rất béo, nhưng mà so với lúc trước đã ốm đi rất nhiều, lúc vừa mới xuyên tới đây nàng nhìn thân hình mình cũng phải một trăm sáu bảy chục cân, xem hiện tại, theo nàng đánh giá không sai biệt tắm chỉ còn một trăm bốn năm chục cân, giảm khoảng chừng hai ba mươi cân.
Khóe miệng Lý Hà Hoa không tự chủ được cong lên, cảm thấy toàn bộ thế giới đều tốt đẹp hơn.
Nếu về sau vẫn theo tốc độ này mà giảm xuống, như vậy rất nhanh nàng có thể giảm đến cân nặng ý tưởng, một lần nữa biến thành một nữ tử duyên dáng.
Lý Hà Hoa hận không thể nhảy cẫng tên để biểu đạt tâm tình hưng phấn của mình, nhưng mà xét thấy thể trọng của mình hiện tại nhảy tên sẽ phát ra động tĩnh rất lớn, đành phải liều mạng nhịn xuống, một mình cười ngây ngô nửa ngày mới khôi phục bình thường.
Nhưng mà quần áo của nàng hiện tại đều không vừa người, mặc trên người đều rộng thùng thình, nhìn lôi thôi lếch thếch như vậy không được.
Nếu ở trong nhà không ra cửa cũng không sao, nhưng hiện tại nàng mỗi ngày phải ra cửa buôn bán, hình tượng bên ngoài rất quan trọng.
Tuy rằng không cần rất đẹp nhưng ít nhất quần áo phải sạch sẽ gọn gàng, nếu nàng mỗi ngày đều ăn mặc lôi thôi lếch thếch đi ra ngoài bán, phỏng chừng các khách nhân đều không muốn tới ăn.
Lý Hà Hoa quyết định trước hết đi đến tiệm vải may hai bộ đồ vừa người, tuy rằng về sau nàng sẽ còn gầy tiếp nữa, quần áo hiện tại mới may sau này vẫn không thể mặc, nhưng vì giữ hình tượng để buôn bán, chút tiền này cũng không thể tiết kiệm. Nghĩ xong Lý Hà Hoa lấy tiền đi đến tiệm vải.
Hiện tại đa số tiệm vải đều bán vải bố, các nữ nhân đều mua loại vải bố về nhà tự may quần áo, như vậy sẽ lợi nhiều hơn.
Nhưng mà nàng làm sao biết lấy vải bố may y phục, vẫn là trực tiếp thỉnh người ở tiệm vải may thôi.
Lý Hà Hoa vào một tiệm vải thoạt nhìn không tệ lắm, sau khi ở trong tiệm nhìn một lúc lâu, cuối cùng quyết định mua vải thô.
Tuy rằng vải thô mặc vào không thoải mái bằng vải bông, nhưng được cái giá cả khá hữu nghị, hơn nữa về sau không mặc cũng sẽ không đau lòng, nàng phải chờ đến sau khi giảm đến cân nặng lý tưởng thì sẽ may quần áo tốt, hiện tại thì tạm chấp nhận một chút đi.
"Chưởng quầy, loại này bán như thế nào?"
Lý Hà Hoa chỉ vào cây vải thô màu xanh đen trước mặt hỏi.
Chưởng quầy nhìn cách ăn mặc của Lý Hà Hoa, chỉ các loại vải thô màu sắc khác nhau nói: "Các loại vải bố này đều là năm văn tiền một thước." "Vậy bà chủ, tiệm người có may quần áo luôn không?"
"Có có, nhưng mà phải thu tiền, thông thường một thước vải bố thì thu ba văn tiền."
Lý Hà Hoa gật đầu quyết định may tại đây. Lại chọn thêm loại vải màu hồng cánh sen, sau đó nói với bà chủ: "Bà chủ, ta muốn hai màu này, phiền các ngươi giúp ta làm hai bộ xiêm y, không biết dáng người này của ta cần bao nhiêu vải thì thích hợp?"
Bà chủ nghe vậy liền tinh tế đánh giá dáng người Lý Hà Hoa, sau một lúc thì giơ bàn tay ra nói: "Vị phu nhân này, dáng người này của ngươi tương đối tốn vải, người bình thường ba bốn thước là được nhưng mà người thì một bộ quần áo phải cần năm thước mới được."