Đào gần một canh giờ, tay phồng rộp, Tần Mạch nâng giỏ trúc đựng đầy măng ước chừng đã đủ, gật đầu một cái rồi quay sang Lâm Tiểu Phúc : " Tiểu Phúc, muội sắp xong chưa ?"
Lâm Tiểu Phúc vui vẻ nói : " Tỷ xong chưa ? Muội đào cho nhà muội ăn mà, xem chừng đã đủ rồi."
" Muội đào nhiều một chút sẵn làm măng chua cho cha muội ăn đi, tỷ giúp muội." Tần Mạch vác cuốc đến khóm măng gần Lâm Tiểu Phúc.
" Cha muội cũng ít ăn măng lắm, chừng này là đủ rồi." Lâm Tiểu Phúc vội vàng ngăn lại sau đó lấy trong ngực ra một bọc bánh ngô nướng đưa cho Tần Mạch mấy cái, " Bánh này cha muội làm để muội lên núi ăn, tỷ cũng ăn một chút đi."
"Ân." Tần Mạch không khách khí cầm lấy, bánh ngô hơi thô, vàng ươm còn vươn mùi thơm tựa như sữa.
Cả hai ngồi nghỉ một lúc lại ăn thêm vài cái bánh ngô xong mới xách giỏ về thôn. Lúc này mặt trời sắp xuống núi, người đi trên đường cũng nhiều hơn, mấy tiểu hài tử chạy xung quanh chơi đuổi bắt, khung cảnh thật thanh bình.
Nhớ tới mấy tiểu bánh bao ở nhà, Tần Mạch bất giác nở nụ cười. Còn người là vậy, trước kia nhiều tiền thì sao chứ ? Trở về nhà vẫn phải đối mặt với ánh đèn tiêu điều, căn phòng lạnh ngắt. Nay mặc dù cả ngày vất vả nhưng có người đợi nàng ở nhà, nàng đã mãn nguyện, hóa ra đó gọi là gia đình.
Tần Mạch đi ngang qua nhà Lâm thị hàn huyên vài câu lại đưa cho bà một ít măng, dù sao nhà Lâm thị chỉ có ba người, cũng không ai rãnh rỗi lên núi đào măng.
"Đứa nhỏ này thật là, sao không để mang lên trấn trên bán, măng này không dễ dàng gì mới đào được." Lâm phu lang nở nụ cười đứng cạnh Lâm thị, mặc dù quở trách nhưng vẻ mặt vẫn rất hài lòng.
Lâm thị vui vẻ : " Tô Mộc, vào lấy trứng gà hôm nay thu được đưa cho A Mạch đi. Ngươi a, vừa mới bệnh dậy đã động tay động chân không yên, chẳng khác gì nương của ngươi."
Lâm phu lang nhu hòa cười, đem măng Tần Mạch đưa vào bếp rồi lấy cái rổ đựng chừng chục trứng gà nhét vào tay Tần Mạch : "Về tẩm bổ một chút, đừng có tiết kiệm."
Tần Mạch hơi khó xử song đành phải nhận lấy, trong lòng tự nhủ lần sau có gì tốt sẽ đem tặng lại cho họ. Nàng liếc hướng phòng Lâm Vĩnh An, hỏi : "Vĩnh An...đại phu đã xem vết thương chưa ?"
" May là chỉ bị trật chân, Diệp đại phu nói không đáng lo ngại. Ta đã bảo hắn ở trong nhà thêu thùa là được, lần này còn ráng chạy lên núi hái hoa cúc, thật là.." Lâm thị nói xong liền thở dài.
Tần Mạch an ủi : " Ta thấy hắn hái hoa cúc chắc muốn làm gối hoa cúc cho hai người, dù sao cũng là một mảnh hiểu tâm a. Trật chân không nặng dưỡng vài ngày sẽ khỏi, bá mẫu đừng lo."
Nhắc tới cái này, khuôn mặt Lâm thị liền sáng sủa hơn, cười nói : " Dù sao chuyện này vẫn phải cảm ơn ngươi, đứa nhỏ này ngại phiền phức, ngươi mà không đưa hắn về chắc phải đợi đến tối ta đi tìm."
Quả thật Lâm thị nói không sai, cho dù hắn không ngại phiền phức nhưng sườn núi ít ai lui tới, hắn lại bị câm, muốn kêu người giúp cũng không kêu được. Tần Mạch chỉ cười nhẹ, thấy sắc trời không còn sớm liền chào Lâm thị một cái rồi rảo bước về nhà.
Tần Hoa đã sớm chạy đi chơi cùng mấy tiểu hài tử, Tần Lan và Tần Ngọc trong bếp, một người nhóm lửa một người bắt cơm. Tần Mạch đi vào bếp, cười nói : " Tỷ về rồi đây !"
Tần Lan lau tay, đưa mắt nhìn giỏ măng, hưng phấn nói : " Tỷ đào được nhiều không ? Tỷ mệt không ? mau vào trong nhà ngồi nghỉ."
Tần Mạch đặt rổ trứng gà lên kệ bếp rồi xách giỏ măng đến bên áng nước, mang theo hai cái đuôi nhỏ, nàng cười : " Tỷ định nhân lúc trời chưa tối lột vỏ, vừa vặn mai đem lên trấn trên bán."
Tần Lan gật đầu, giúp Tần Mạch rửa măng : " Chuyện này để đệ với A Ngọc làm là được rồi, ngồi nghỉ đi."
Nàng xoa đầu Tần Lan : " Chỉ là đào chút măng, có gì mà mệt. Chúng ta cùng làm." Dứt lời nàng dùng một con dao rạch măng, xé vỏ, từng động tác vô cùng lưu loát.
Tần Ngọc kinh ngạc : " Từ khi nào công phu lột măng của tỷ thuần thục như vậy a ?"
" Cái này ta vừa học được từ Lâm bá mẫu, các đệ đừng nhìn nữa, lột mau một chút liền có thể ăn măng kho trứng rồi." Tay nàng hơi khựng lại, sau đó nhếch môi cười.
Hai mắt Tần Ngọc sáng rỡ : " Có thể ăn trứng kho sao ?" Phải nói nhà nông một ngày ăn hai bữa trứng là rất khó.
Căn cứ vào khoa học, một tuần chỉ được ăn hai quả trứng. Hôm nay ăn có lẽ vài ngày sau nàng phải cố gắng mua thịt, như thế mới cái thiện được bộ dáng của mấy tiểu bánh bao này. Nàng gật đầu : " Phải, tối nay chúng ta ăn trứng kho."
Có thức ăn làm động lực, Tần Lan và Tần Ngọc đều rất hăng hái, thậm chí Tần Hoa nghe Tần Lan gọi về cũng không bướng bỉnh như thường ngày, hết sức chăm chỉ lột vỏ măng, tuy không được bao nhiêu nhưng rất đáng quý.
Hôm nay Tần Mạch đào được gần hai mươi cân măng, trừ bỏ đưa Lâm gia mấy cân cùng với một số bị hư thì được chừng mười bốn cân măng đã lột vỏ. Măng tươi mơn mởn, lớp vỏ trắng nõn, thơm mềm tỏa ra mùi thanh mát dễ chịu. Nàng đem hai cân cất vào trong bếp để dành từ từ ăn, còn lại mười hai cân xếp vào trong thùng gỗ, đổ thêm nước để giữ độ tươi, ngày mai có thể bán được giá tốt.
Trước đó nàng đã lựa ra một ít măng non, đem cắt măng thành sợi lộ ra tơ măng mềm mịn cho vào bát to cùng bốn quả trứng gà được luộc chính, thêm một ít nước tương, muối và giấm. Sau đó bắt chảo lên bếp, phi tỏi thật thơm mới cho măng và trứng vào, đảo đều, ninh lửa nhỏ. Đợi sợi măng trở nên vàng óng thì cho thêm tương và nửa bát nước vào.
Chừng nửa khắc, nước bắt đầu cạn, hương thơm tỏa ra, nàng bắt chảo xuống cắt hành hoa rải đều, tăng mùi thơm.
Vốn muốn kho măng ngon phải kho cùng với thịt ba chỉ, nàng lại dùng trứng thay thế khiến hương vị hơi nhạt, cũng không có vị béo ngậy thường thấy. Tuy thế hương thơm ngào ngạt vẫn khiến người ta thèm thuồng.
Xào thêm một dĩa đậu sừng với măng. Rau xanh nấu thành một nồi canh thanh đạm. Tuy trước kia Tần Mạch ở một mình nhưng thức ăn lúc nào cũng làm trên ba món, món canh là không thể nào thiếu.
Tần Mạch nghĩ nghĩ quyết định ngày mai nhất định phải mua thịt, cho dù không mua được thịt cũng phải hầm canh xương, như thế mới đủ chất dinh dưỡng để ba cái bánh bao phát triển.