Thời điểm Tần Mạch mở mắt, nàng chỉ thấy khuôn mặt gầy gầy nhỏ nhỏ của hai cái nam oa đang chăm chú quan sát nàng, Tần Mạch nhíu mày muốn ngồi dậy, vừa chống tay thì đầu đã ong lên, ký ức xa lạ từ đâu như nước lũ nhanh chóng tràn vào, Tần Mạch phút chốc ngẩn ngơ.
Tần Ngọc thấy tỷ tỷ tỉnh dậy, vội kêu : " Ca, tỷ tỷ tỉnh ! Tỷ tỷ tỉnh !" Giọng nói như phát khóc mang theo sự vui mừng.
Tần Lan vừa nấu xong bát cháo loãng đi tới cửa thì nghe Tần Ngọc hô, vội vàng chạy vào phòng : " Tỷ, tỷ đã tỉnh ?" Thanh âm nghẹn ngào, đôi mắt còn ươn ướt.
Bên này Tần Mạch nhắm mắt thật chặt. Nàng tên là Tần Mạch, sinh ra ở Tứ Xuyên, bởi vì cha mẹ mất sớm nên sống cùng bà nội làm nghề nông. Năm nàng học cấp ba bà nội qua đời để lại một mình nàng, phấn đấu thi vào một trường đại học hạng ưu lại xin được chức vụ ở công ty truyền thông lớn cố gắng gần năm năm cũng được trọng dụng trở thành trưởng phòng marketing, bạn trai là người cùng công ty sang năm sẽ kết hôn. Vốn tưởng tất cả đã mỹ mãn không ngờ bạn trai liên kết với bạn thân Liên Tiểu Diệp hãm hại nàng khiến nàng mất trắng, thất vọng lao đi nàng liền bị xe tông.
Lúc Tần Mạch ở thế giới bên kia nhắm mắt nàng từng nghĩ, chết đối với nàng không quá đáng sợ, điều hối tiếc duy nhất là cả đời nàng vẫn chưa có một mái ấm thuộc về chính mình. Một mái ấm không cầu sang giàu chỉ cầu bình an và hạnh phúc.
Tần Mạch hít một hơi thật sâu, lần nữa mở mắt nhìn ba tiểu nam oa bộ dạng gầy trơ xương, trong lòng đầy thương cảm, thanh âm khàn khàn : " Tỷ đã tỉnh."
Tần Lan thấy Tần Mạch khác lạ cũng không hỏi nhiều, ngồi bên giường gỗ thổi thổi cháo rồi bón cho Tần Mạch : " Tỷ, ngươi mau ăn đi, để lâu sẽ nguội."
Tần Mạch không ngăn cản Tần Lan để hắn từ từ bón, trong đầu nhanh chóng sắp xếp đống ký ức lộn xộn kia. Nguyên lai đây là thế giới nữ tôn, mẫu thân thân thể này Tần thị cùng phụ thân là người vùng khác chuyển đến, phụ thân sau khi sinh xong tiểu đệ Tần Hoa thì qua đời, Tần thị thương con nên không muốn lấy kế phu. Một tháng trước Tần thị bệnh nặng qua đời, Tần Mạch là trụ cột duy nhất vừa chăm sóc ba tiểu đệ vừa canh tác hai mẫu ruộng nước một mẫu ruộng cạn phụ mẫu để lại, lần này chính là đi lên núi hái củi không cẩn thận trượt chân ngã xuống núi qua đời nên Tần Mạch mới có khả năng xuyên qua.
Xuyên qua rồi, Tần Mạch không có khả năng thay đổi lại nhìn ba cái bánh bao vẫn lo lắng nhìn nàng, trong lòng Tần Mạch ấm áp. Đời trước nàng sống với bà nội từ nhỏ, tới cấp 3 bà nội mất, cho dù ngày ngày đi xe sang trọng được ăn thức ăn đắt tiền, Tần Mạch vẫn thấy cô đơn. Chung quy nàng luôn hi vọng có một căn nhà nhỏ dành cho mình. Nay xuyên đến đây, cho dù là mượn xác sống lại Tần Mạch vẫn mong muốn có thể một lần nữa gầy dựng, nhất định sẽ thay Tần Mạch quá cố hảo hảo nuôi dưỡng ba tiểu đệ nàng, nhất định !
Đợi Tần Lan bón xong bát cháo loãng, Tần Mạch cũng suy nghĩ xong thuận thế mà đứng dậy đánh giá căn nhà này. Xung quanh là bốn bức tường đất, nền đất trét bùn rất vững chắc, Tần thị từng muốn lợp ngói nhưng chưa thực hiện đã qua đời nên hiện tại vẫn là mái tranh.
" A Lan, tỷ hôn mê mấy ngày rồi ?"
Tần Lan nghe nàng hỏi vội trả lời : " Tỷ hôn mê đã ba ngày rồi, Vương đại phu nói tỷ ngã rất nặng...rất khó tỉnh dậy."
Tần Mạch gật đầu, nhu hòa xoa xoa cái đầu của Tần Lam định nói gì thêm song nghe tiếng kêu "ùng ục" phát ra. Tần Mạch quay đầu nhìn hai tiểu đệ một đứa mười tuổi một đứa năm tuổi Tần Ngọc và Tần Hoa nói : " Hai đệ đói ? Tỷ đi làm đồ ăn."
Tần Lan cúi đầu, kéo kéo góc áo Tần Mạch : " Mấy ngày nay đệ đã mang tất cả tiền dành dụm cho đại phu, hiện tại trong nhà cũng không còn gạo." Hắn thật sự sợ tỷ tỷ không tỉnh dậy được nữa, lần lượt phụ thân mẫu thân qua đời khiến hắn rất sợ hãi.
Tần Mạch lâm vào trầm mặc, dựa theo trí nhớ trong thôn Tần mẫu trước kia rất quen thân với nhà Lâm thị, cả hai nhà thường xuyên giúp đỡ nhau. Trước khi Tần mẫu mất còn hi vọng Lâm thị giúp đỡ bốn tỷ đệ nàng, Lâm thị làm người rất tốt vài ngày lại mang ít đồ đến đây. Bây giờ sang mượn một ít gạo trước hẳn là được. Nghĩ nghĩ nàng dặn dò Tần Lan : " Tỷ sang nhà Lâm bá mẫu mượn ít gạo, đệ ở đây trông chừng Tần Ngọc Tần Hoa nếu không bọn hắn sẽ xỉu."
Tần Lan nhu thuận gật đầu : " Đệ sẽ trông chừng bọn hắn."
Lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi, trên đường chỉ lác đác vài người qua lại thấy Tần Mạch thì hỏi han vài câu xem tình hình nàng thế nào. Thôn này gọi là thôn Lâm gia, đa số hộ trong thôn đều là họ Lâm sống dựa vào ruộng lúa, vì nằm trên nhánh sông Hải Hà nên ruộng đất nơi này rất màu mỡ, cuộc sống xem như thuận lợi qua ngày.
Đi thêm một đoạn, Tần Mạch mới dừng trước cửa nhà Lâm thị. Ở nông thôn không có nhiều quy củ, cửa cũng không khóa nên Tần Mạch vừa nhìn đã thấy một nam nhân cao gầy, khoảng trên dưới bốn mươi đang cho gà ăn.
Lâm phu lang thấy Tần Mạch thì kinh ngạc vội đặt cái rổ nhỏ đựng ngũ cốc xuống bàn, lôi kéo Tần Mạch vào nhà : " Ta đã nói A Lan thấy ngươi tỉnh thì sang gọi ta một tiếng, bây giờ làm hại ngươi vừa khỏi thương thế đã đến đây. Đúng là đứa nhỏ không biết lo cho thân thể."
Tần Mạch cười cười : " Lâm đại thúc đừng lo lắng. Chỉ là trượt chân một chút thôi cũng không thương tổn gì."
" Còn nói là trượt chân một chút ? Vương đại phu từng nói là chuẩn bị chiếu trải cho ngươi a" Lâm phu lang trợn mắt nói.
" Người xem, hiện tại ta rất khỏe. Lâm đại thúc yên tâm đi." Tần Mạch vẫn giữ nét cười, biết Lâm phu lang là thật lòng lo lắng.
Lâm phu lang vừa định nói tiếp đã thấy Lâm thị ôm một đống gỗ lớn bước vào, thấy Tần Mạch thì hô : " Tiểu nha đầu ngươi đã tỉnh ? Còn chưa biết thế nào sao lại rời giường rồi, đúng là không biết sống chết !"
Thời không này thể hình nam nữ cũng không quá khác biệt nhưng nữ nhân trời sinh thể chất mạnh mẽ hơn, bình thường việc nặng như làm ruộng đều do nữ nhân làm. Lâm thị tướng tá thô kệch lại còn hơi đen song đôi mắt lại rất sáng, là người chất phác. Tần Mạch lần nữa khẳng định : " Lâm bá mẫu yên tâm, ta hiện nay rất tốt, không tin ta bê đống gỗ cho người xem." Vừa nói vừa bước tới đoạt lấy mớ gỗ trên tay Lâm mẫu rồi đặt cạnh đống củi ngoài phòng bếp tỏ vẻ nàng đã rất khỏe.
Lâm thị nhất thời không nói được gì đợi Tần Mạch trở lại thì gõ đầu nàng một cái : " Ngươi là cái nha đầu mệnh khổ, biết là trụ cột duy nhất nhưng cũng đừng quá sức. Nương ngươi lúc qua đời đã gởi gắm bốn tỷ đệ ngươi cho ta, nếu các ngươi có chuyện gì ngày sau ta liền khó ăn nói với nương các ngươi."
Lâm phu lang rót nước cho Lâm thị và Tần Mạch, chậm rì rì nói : " Còn không phải sao ? Nha đầu này đến cả thân thể cũng không biết giữ gìn."
Tần Mạch cười cười, thật lâu rồi mới có người rầy la nàng như vậy khiến nàng rất cảm động : " Ta nhất định sẽ không quá sức, hai người yên tâm."
Lâm thị thở dài nhìn Tần Mạch rồi quay sang Lâm phu lang : " Tô Mộc, ngươi lên trấn trên cắt một khối thịt, tối nay gọi A Lan A Ngọc A Hoa sang đây ăn cơm." Đợi Lâm phu lang đi rồi Lâm thị mới nói : " Ngươi trước tiên vẫn nên tĩnh dưỡng cho tốt, đừng tham chút bạc mà hại thân." Nói rồi dặn Tần Mạch trở về khi nào nấu cơm xong sẽ qua gọi.
Tần Mạch gật đầu lại ngượng ngùng nói : " Lâm bá mẫu thương ta, ta cũng không dám nói dối. Mấy ngày trước A Lan vì thương tích của ta đã lôi tất cả tiền dành dụm ra mua thuốc hiện nay trong nhà đã hết lại gạo. Lâm bá mẫu cho ta mượn một ít, nhất định ngày khác sẽ trả lại."
Lâm thị vỗ một cái vào vai Tần Mạch : " Hừ, chút gạo đó ta còn tính toán với các ngươi sao mà trả với không trả ? Đi theo ta." Lâm thị rất hào phóng xách ra một túi gạo to còn cắt thêm khối thịt khô cho Tần Mạch mang về, dặn dò tối không được nấu cơm phải sang đây ăn.
Tần Mạch ôm túi gạo và thịt khô về, đáy lòng vui vẻ. Đời trước nàng sống ở nông thôn, hàng xóm đều là người lương thiện, thật thà. Chỉ trách nàng tâm cao rời bỏ quê hương lên thành phố lăn lộn kiếm sống, đến cùng cả mạng cũng mất.