Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 54: Tiểu Thực Thần – Trương Mặc Sênh



Sau khi mua được cá, Nguyễn Đông Thanh bèn bảo Hồng Đô đóng băng nó lại thật nhanh. Chỉ thấy cô nàng đưa tay ra, lướt qua thân cá một cái, lập tức cả con cá đã cứng ngắc như đá.

Nguyên Phương chẳng rõ vị Bích Mặc tiên sinh này vì sao lại phải đóng băng con cá lại, song cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ:

“Tiên sinh làm việc ắt có thâm ý. Mình chớ nên nhiều lời là hơn.”

Ba người quay lại hội họp với Trần Dũng, vừa lúc thấy truyền tống trận hoạt động. Nguyễn Đông Thanh chỉ thấy từng đạo phù văn tối nghĩa khắc lên những phiến đá chầm chậm sáng lên, giữa chúng dường như có một loại liên hệ huyền diệu kỳ bí nào đó hắn không hiểu nổi. Chỉ nghe “xoẹt” một cái, không trung trên tế đàn bị xé ra một vết rách, kích thước cũng có một trượng ngang, một trượng cao, đủ cho cỗ xe bò đi qua một cách thoải mái.

“Bước qua đi. Thời gian có hạn, chớ có chậm chễ.”

Lính trấn thủ thấp giọng, giục.

Nhóm Đông Thanh có giấy thông hành do Vũ Tùng Lâm cấp, nên được ưu tiên đi trước. Gã chỉ thấy phía sau vết rách là cả một thành phố phồn hoa đô hội trải ra ngút tầm mắt, lại thấy Hồng Đô đang lon ton bước bên cạnh, chẹp miệng một cái:

“Hóa ra truyền tống trận của thế giới này hoạt động giống như cửa thần kỳ. Thú vị.”

Nguyễn Đông Thanh nhớ tiểu thuyết mạng từng đọc, các truyền tống trận hoạt động gần giống siêu không gian – hyper space – trong phim khoa học viễn tưởng. Muốn đi từ nơi này qua nơi khác, vẫn phải di chuyển một thời gian trong đường hầm, hơn nữa còn phải lo tránh bão không gian đánh tới. Còn truyền tống trận của Huyền Hoàng giới, hay ít nhất là của Thủy Thượng quan thì cực kỳ an toàn, không cần phải di chuyển qua siêu không gian, giống như điểm đến và điểm đi sát vào nhau vậy.

Ba người Hồng Đô, Nguyên Phương, Trần Dũng không rõ ‘cửa thần kỳ’ là ý gì. Chỉ có con bò là đã quá quen với cái kiểu thỉnh thoảng lại không cẩn thận “phọt” ra một câu không đầu không đuôi, chẳng hiểu nổi của Bích Mặc tiên sinh, nên cũng không buồn phản ứng nữa.

Bước qua cánh cổng, ba người đã đến được Quảng Lăng.

Trần Dũng nói:

“Tiên sinh, muốn dùng truyền tống trận ở đây thì cần trả phí, xếp hàng. Bây giờ tại hạ đi trước một chuyến.”

Sau đó nhanh nhẹn lẫn vào dòng người, chẳng mấy đã không thấy tung tích.

Nguyễn Đông Thanh chính đang rảnh rỗi, bèn bảo Nguyên Phương dẫn mình đến chỗ truyền tống trận đi Mỹ Vị sơn trang chờ Trần Dũng.

Quảng Lăng thành là một tòa sơn thành, xây theo thế núi Trường Kiều. Một tòa thành phân làm năm quận Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ, chia theo độ cao. Giữa các quận, người ta kè đá làm đường núi, dùng gỗ làm lan can, chuyên dùng để đi lại.

Nguyễn Đông Thanh thấy đường núi gập ghềnh, không tiện để xe bò di chuyển, bèn nói:

“Hai người ai có nhẫn chứa đồ thì cảm phiền cất giúp cái xe.”

Hồng Đô dùng một tay nâng cái xe bò, sau đó đút thẳng vào cái túi trước ngực. Nguyễn Đông Thanh nhìn trố mắt, giơ bàn tay, nói:

“Hồng Đô. Lấy chong chóng tre ra cho dùng một chút.”

“Chong chóng tre là gì vậy tiên sinh?”

“Nói đùa thôi.”

oOo

Nguyễn Đông Thanh đặt Hồng Đô lên cưỡi bò, sau đó hắn đi bộ, Nguyên Phương dắt dây, theo đường núi mà đi. Dọc đường, tiếng chim rừng hót hòa lẫn vào tiếng lá cây xào xạc, hương thịt mới nướng xen lẫn mùi ớt tê tê cay cay truyền tới, khiến người ta khó mà không cảm thấy thư thái. Nguyễn Đông Thanh đưa tay tì lên lan can, nhìn xa, cười:

“Giả tỉ ở đây có cái đình nghỉ mát. Ngồi ăn thịt nướng, uống chén trà nóng thì chill phải biết.”

“Chiu?”

“Là thư giãn. Người trẻ tuổi ở quê nhà tôi hay nói như vậy.”

Hai người một bò cũng không để ý đến mấy lời kỳ quái mà Đông Thanh nói nữa, tiếp tục cùng hắn lên đường. Chẳng mấy chốc, ba người đã từ quận Hỏa nằm ở lưng chừng núi đi tới quận Thủy nằm cao hơn một bậc.



Bấy giờ, trên một quảng trường lớn nằm ngay trung tâm quận, không ngừng có truyền tống môn được mở ra. Kẻ tới, người đi không ngớt, tụ tập đông nghẹt đến gần một vạn người, choán đầy một khoảng không cỡ mười dặm vuông. Nguyễn Đông Thanh cũng phải chặc lưỡi cảm thán, rằng tuy mật độ người còn chưa bằng những đô thị ở địa cầu, song đặt ở một thế giới tu hành phong kiến như Huyền Hoàng giới đã là rất kinh người.

Có người, thì tất có mua bán.

Trên quảng trường lúc này cũng đứng đầy các quầy hàng, cửa tiệm. Có hàng quán đồ ăn, có sơn đông mãi võ, có bói toán, quả thực là tam giáo cửu lưu, mỗi nhà mỗi vẻ.

Ba người ngó đông nhìn tây một lượt, lại phát hiện chỗ tụ tập đông người nhất lúc này không phải đoán mệnh, không phải tạp kỹ, mà là một thiếu niên treo bảng hiệu: Tiểu Thực Thần.

Người này không cao, thấp hơn Lý Thanh Vân cơ hồ đến hai cái đầu. Mái tóc rễ tre ngả ngả màu hung đỏ, đuôi mày có một vết sẹo giống như là dao làm bếp cắt qua. Y mặc một bộ áo vải đơn sơ, đeo tạp dề làm bếp, quanh cổ cuộn một cái khăn quàng.

Nguyễn Đông Thanh bước lại gần, kéo một người cũng đang hóng hớt lại, hỏi:

“Huynh đài đây cho hỏi, vị Tiểu Thực Thần này đang làm gì mà đông người xem đến thế?”

“Trên đời chỉ có Thực Thần ở Mỹ Vị sơn trang, làm gì có Tiểu Thực Thần? Nhưng ta nói cho huynh đài nghe, thằng nhóc này cũng không phải cái loại thùng rỗng kêu to, vỗ ngực nói phét đâu. Nó có chân tài thực học cả đấy.”

“Xin huynh đài cho biết thêm.”

Nguyễn Đông Thanh càng nghe, càng thấy hiếu kỳ.

Cậu nhóc này dám đối đầu với Mỹ Vị sơn trang, tự xưng là Tiểu Thực Thần, quả thực khiến hắn thấy rất thú vị.

“Thì nó dựng lôi đài thách đấu. Vô luận là đan dược, đồ ăn, trà rượu gì đều có thể đưa lên. Nếu như nó không phân biệt được là độc hay bổ, nếm thử mà chết thì coi như thua. Nếu nó nếm xong, không nói được nguyên liệu dược vật thì coi như thua. Chỉ cần thắng được nó, nó mất mạng không cần đền, hơn nữa còn được nhận một vạn lượng.”

Người nọ kể đến đoạn này, chẹp miệng một cái, lại nói thêm:

“Nó bày lôi đài ở đây đã nửa tháng bất bại.”

“Lợi hại như vậy? Tiểu đệ cũng muốn được thử sức xem sao. Cảm tạ huynh đài đã cho biết.”

Nguyễn Đông Thanh chắp tay, vừa lúc lại nghe thằng nhóc lên tiếng:

“Các vị, vạn lượng bạc trắng đang để ở đây, lẽ nào cả thành Quảng Lăng ai cũng chê tiền của Trương Mặc Sênh này hay sao?”

“Tiểu tử chớ có trương cuồng!”

Gã vừa chỉ dẫn cho Nguyễn Đông Thanh chợt quát lên một tiếng, sau đó nhảy chéo lên một bước.

Trương Mặc Sênh cười, lấy một cái khăn thít quanh eo, hỏi:

“Huynh đài muốn thử?”

“Đương nhiên... là vị huynh đài này sẽ cho tiểu tử ngươi biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!”

Gã vừa nói, hai tay vừa đưa về phía Đông Thanh.

“Ồ. Không biết vị bằng hữu này của huynh đài tên họ là gì?”

Trương Mặc Sênh chuyển ánh nhìn về phía Bích Mặc tiên sinh, trong mắt đầy vẻ hiếu kỳ.

Tên kia bấy giờ mới á khẩu, quay sang chỗ Đông Thanh, cười gượng gạo:

“Mới nãy quên hỏi, không biết huynh đài đây xưng hô thế nào.”

Nguyễn Đông Thanh cạn lời.

Mọi người:



“...”

Trương Mặc Sênh:

“...”

Nguyễn Đông Thanh ho khan một cái, nói:

“Tại hạ họ Nguyễn, tên Đông Thanh, hôm nay đến đây quả thực có ý muốn thử xem cái lưỡi của vị Tiểu Thực Thần này có lợi hại đến thế hay không.”

oOo

Trương Mặc Sênh hơi tỏ vẻ ngờ vực.

Hơn hai năm qua cậu chàng mai danh ẩn tích, che giấu thân phận thật, lang bạt kỳ hồ, lên rừng xuống biển, đông tây nam bắc đều đã đi hết, sáu nước cũng đều đã có đấu chân. Đến đâu, Trương Mặc Sênh cũng mở lôi đài đấu phẩm vị, song mặc kệ là cao nhân ẩn sĩ hay hồ mị tà ma cũng chưa thắng được cậu ta.

Cái người tự xưng là Nguyễn Đông Thanh này nhìn bề ngoài không khác gì anh đồ nghèo ở quê, tuổi cao thi mãi không đỗ, thì có thể lấy ra được thứ gì quý giá hiếm gặp?

Chính vào lúc Trương Mặc Sênh còn đang suy nghĩ, thì đã nghe “đối thủ” của mình lên tiếng:

“Thứ lỗi, lần này đến bất ngờ chưa kịp chuẩn bị. Mong cậu chờ cho giây lát.”

“Cứ việc...”

Trương Mặc Sênh đáp gọn lỏn, song sự thất vọng trong lòng đã lại tăng thêm mấy phần. Lúc này, cậu ta đã dám chắc Nguyễn Đông Thanh đích thị là một anh đồ nghèo dưới quê, thấy vạn lạng bạc mới nổi lòng tham, muốn thử thời vận một phen.

Loại người này... Trương Mặc Sênh đã gặp nhiều, cũng chẳng hiếm lạ gì. Cả sáu nước Tề, Sở, Hoàng, Yến, Hàn, Thục không nơi nào mà không có loại người ôm tâm lý cầu may này.

Thế nhưng... Trương Mặc Sênh là ai?

Có thể ăn may được sao?

Một lát sau, cái vị tên Nguyễn Đông Thanh này đã bước lên, trên tay cầm một cái đĩa sứ. Trương Mặc Sênh thấy trên đĩa chỉ có vài lát thịt trắng trắng, mới cười:

“Huynh đài đây, nên biết muốn tham gia cũng phải đóng lệ phí đấy.”

“Chuyện đương nhiên. Chuyện đương nhiên. Không có lệ phí, chẳng phải khiến Tiểu Thực Thần đây nếm gãy lưỡi hay sao?”

Nguyễn Đông Thanh cười, đồng tình.

Trương Mặc Sênh thấy y dường như không hiểu ám chỉ của mình, càng trầm giọng:

“Huynh đài đã biết cần phải giao phí, thế mà vẫn mang một món đơn giản thế này đến đây. Dám hỏi có phải huynh đài thừa tiền tiêu không hết, hay đang nghi ngờ tại hạ lừa người lấy tiếng?”

Mấy năm qua, Trương Mặc Sênh thử không ít món.

Thế nhưng, phàm là người tham gia, nếu không đưa đan hoàn, canh thuốc, món hầm thập cẩm thì cũng là một món thịt băm nát, trộn bảy tám loại vào với nhau. Song... như vậy cũng không thể làm khó được Trương Mặc Sênh, đều bị cậu ta đoán trúng không sai không lệch một nguyên liệu nào.

Thế nhưng, Nguyễn Đông Thanh lại chơi bài quái dị.

Thái mấy lát thịt, đặt lên đĩa, sau đó...

Không có sau đó.

Trương Mặc Sênh bình thường làm người cũng dễ gần, thế nhưng cũng phải tự hỏi không biết đối phương là đang coi thường mình, hay là muốn ném tiền qua cửa sổ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv