Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 538: Bệnh Trạng Của Hàn Ngọc Sương



Về cơ bản, Dư Tự Lực muốn dùng vong để khám bệnh cho Hàn trưởng lão. Muốn hiểu rõ lý do đằng sau chuyện này, trước phải giải thích một chút y học mà họ Dư được truyền dạy.

Y học cổ truyền, hay đông y thì dễ hiểu rồi. Tuy đúng là cũng có không ít những phương pháp, kiến giải, hay bài thuốc mới so với kiến thức ở Huyền Hoàng giới, song nhìn chung những thứ này cũng không tách rời quá xa với nền y học ở đây. Thành thử, lúc nghiên cứu tìm hiểu đông y, Dư Tự Lực vẫn còn có thể tham khảo thêm cả các ghi chép của Huyền Hoàng giới, hay trao đổi học thuật với các lang y cùng làm ở dược xưởng. Thế nhưng, tây y thì lại gần như là một mảng kiến thức hoàn toàn mới mà ngoại trừ y ra, không ai khác từng tiếp xúc qua. Hơn nữa, đông y tuy lý luận phức tạp song điều kiện để thực hành thì lại không bị khó khăn, hạn chế. Còn tây y thì hoàn toàn ngược lại. Lý luận thẳng thắn, dễ hiểu, song thực hành thì lại bị khóa sau trang thiết bị khoa học tân tiến.

Ba người họ Hàn cố nhiên là tài ba, song cải cách công nghệ cũng chẳng phải chuyện một ngày một đêm. Những loại trang thiết bị đơn giản như ống nghe, ống nghiệm đối với bọn họ tuy cũng là thử thách, nhưng chung quy vẫn còn có thể chế tác được. Song, những thiết bị y khoa phức tạp hơn, như máy chụp X-quang chẳng hạn, thì ba người họ tạm thời cũng bó tay.

Giải được nan đề này không ngờ lại là Kim Chính Dương. Kim đại trang chủ dành không ít thời gian giao tiếp với giới tâm linh, thành thử biết được khi vong nhập vào một người thì có thể nắm rất rõ tình trạng cơ thể người đó, có khi còn rõ hơn nguyên chủ. Qua bàn bạc thảo luận với Dư Tự Lực, lão đặt ra vấn đề, nếu có thể nuôi và huấn luyện đặc biệt cho vong làm trợ lý hay y tá cho họ Dư thì sao?

Đương nhiên, việc dùng vong khám bệnh cũng không phải không có rủi ro nhất định. Thứ nhất là dù sao linh hồn cũng là thứ thuộc cõi âm, ở lâu trong cơ thể người thực không tốt cho lắm, nhất là với tu luyện giả tu vi không cao hay người phàm. Thứ hai, là cho dù có là tu luyện giả có tu vi cao đi chăng nữa, thì vẫn tồn tại khả năng vong sau khi nhập vào không chịu nghe lệnh rời đi. Thứ ba, là chuyện cơ thể nguyên chủ có phản ứng bài trừ, khu trục đối với linh hồn nhập vào, có thể gây cản trở việc khám bệnh.

Hai người bàn qua tính lại, quyết định tìm một linh hồn lương thiện, cho ký kết khế ước linh hồn với Dư Tự Lực, như vậy có thể giảm khả năng xảy ra hai vấn đề đầu xuống tối thiểu. Việc lựa chọn thiện linh tất nhiên giao cho Kim Chính Dương. Chỉ có điều, chính họ Dư cũng không biết linh hồn được Kim lão tiền bối chọn làm y tá cho cậu chàng kỳ thực đã luôn đi theo bảo hộ cậu ta gần hai mươi năm nay.

Còn vấn đề cuối cùng thì còn phụ thuộc bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân. Thế nên, Dư đại phu vừa rồi mới cần trình bày rõ ràng với Song Vô Song.

Song Vô Song nghe xong, cũng hiểu được đại khái vấn đề cũng như rủi ro trong đó. Kỳ thực, nếu là kẻ khác nói với hắn chuyện này, hắn khả năng rất cao sẽ không đồng ý mạo hiểm. Song, hiện tại, phần vì tâm thái “có bệnh thì vái tứ phương”, phần vì lòng tin đối với Bích Mặc tiên sinh và Dư Tự Lực, y nguyện ý thử một lần.

Trong lúc hai người Dư, Song nói chuyện, Hàn Thu Thủy đứng một bên, lẳng lặng quan sát Hàn trưởng lão. Kể từ lúc nhìn thấy vị Ngự Kiếm trưởng lão này, cô nàng đã có cảm giác quen thuộc. Ban đầu, cô nàng cũng chỉ tưởng đó là phản ứng huyết mạch mà thôi. Song, càng nhìn người đàn bà nằm nhắm mắt trước mặt, nàng ta lại càng cảm thấy không đơn giản như vậy mà hai người họ có lẽ đã từng gặp trước đây. Thế nhưng cụ thể chuyện xảy ra lúc nào thì cô nàng lại tạm thời không xác định được.

Cũng khó trách Hàn Thu Thủy không thể lập tức nhớ ra Hàn Ngọc Sương. Dẫu sao, hai người họ mới gặp nhau đúng một lần từ hơn một năm trước, lúc chiến tranh Hải Thú còn chưa chính thức nổ ra, khi Ngự Kiếm trưởng lão dẫn đoàn đến đón Đỗ Thải Hà tại thành Bạch Đế. Mà khi đó, Hàn Ngọc Sương vì không muốn Hàn Thu Thủy cảnh giác mình nên còn cố tình thu liễm khí tức, che giấu thân phận. Một cường giả đã vào sâu trong Vụ Hải như Hàn trưởng lão muốn qua mặt một cô nhóc tam cảnh chẳng qua là chuyện nhấc chân giơ tay. Thành thử, tuy là hai người trò chuyện rất vui vẻ, Hàn Ngọc Sương còn thuận lý thành chương mà xăm cho cô bé một hình xăm bảo mệnh, song với loại tính cách ruột để ngoài da, đầu óc lại chỉ chăm chăm vào máy móc, sáng chế như Hàn Thu Thủy, thì bà ta cũng không dễ nhớ đến vậy. Quả thực, nếu bây giờ nhắc lại đơn hàng của Hàn trưởng lão hôm đó, có khi còn dễ gợi trí nhớ của cô nàng hơn là chuyện xăm hình. Hà huống, chuyện này lại còn là chuyện từ hơn một năm trước. Mà trong một năm này, những chuyện có thể chiếm lấy tâm trí Hàn Thu Thủy quả thực không ít. Thế nên, có trách cũng chỉ có thể trách “kẻ đầu sỏ” với ngoại hiệu Bích Mặc tiên sinh.

Trong khi Hàn cô nương còn loay hoay suy nghĩ xem mình đã gặp Ngự Kiếm trưởng lão lúc nào, ở đâu, thì Dư Tự Lực đã lấy được đồng ý trợ giúp của Song Vô Song. Chỉ thấy cậu chàng lấy từ trong túi chứa đồ ra một miếng ngọc, rì rầm niệm chú.



Tức thì một bóng hình mờ ảo hiện ra. Cái bóng không hiện rõ hình dạng, nên cũng không rõ khi sống, người này cao thấp béo gầy ra sao. Chỉ biết, giọng nói cất lên thì có vẻ là của một phụ nữ trung niên:

“Thiếu gia gọi lão nô?”

Dư Tự Lực hơi cau mày, cảm xúc đột nhiên phức tạp. Khi nghe xưng hô này, hắn từng nhiều lần muốn nói đổi lại, song lần nào lời đến miệng cũng đều bị hắn tự nuốt trở lại. Y đành tự thuyết phục mình có tôn ti trật tự cũng tốt, cần để vong hắn nuôi biết ai là chủ, từ đó nghe lệnh răm rắp, không dám hại người. Song, lý do thật sự mà Dư Tự Lực không dám thừa nhận, có lẽ là bởi không hiểu tại sao mỗi lần tiếp xúc với hồn ma này, hắn đều cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm giác thân thuộc, muốn ỷ lại. Họ Dư đã từng lục lại tất cả trí nhớ, người phụ nữ luống tuổi duy nhất trên lý thuyết có khả năng khiến hắn cảm thấy như vậy chỉ có thể là mẹ hắn. Song, trực giác trư tinh của hắn lại đã loại trừ khả năng này. Dư Tự Lực thở ra một hơi, quyết định gạt chuyện này qua một bên, nói:

“Đại thẩm, ta cần bà trợ giúp khám bệnh!”

Sau khi giải thích rõ những chỗ cần đặc biệt chú ý, Dư đại phu mượn chân khí của Song Vô Song làm môi giới, đưa vong của “đại thẩm” vào cơ thể Hàn Ngọc Sương mà không bị cản trở. Đại thẩm ở trong đó chừng nửa khắc thì chui lại ra ngoài, báo cáo lại tình hình cho hắn.

Đúng như Dư Tự Lực dự đoán, vấn đề nằm ở thần kinh não bộ của Hàn trưởng lão. Chả trách lương y của Huyền Hoàng giới ai nấy đều bó tay. Dẫu sao, ở thế giới này, con người ta có linh hồn, có thần thức, nên nào có ai đi nghiên cứu chức năng và hoạt động của não bộ hay hệ thần kinh? Nếu không phải nhờ có bảo tịch của Bích Mặc tiên sinh, chính họ Dư cũng không hề hay biết còn một hệ lý luận giải thích về hoạt động của cơ thể người như vậy.

Hiện tại, Hàn Ngọc Sương đang là “người thực vật” theo như điển tịch nói. Nếu không có cách nào kích thích cho bà ta tỉnh lại, cứ như sách nói, thì tình trạng này có thể kéo dài vài ngày, vài tháng, cũng có thể kéo dài nhiều năm.

Song Vô Song đứng một bên thấy mặt Dư Tự Lực khi nghe đại thẩm bẩm báo xong, mặt thoáng vui mừng, song rất nhanh lại chuyển sang nghiêm trọng, lo âu thì trong lòng càng thấp thỏm. Cuối cùng, cậu chàng không nhịn được, hỏi:

“Dư... thần y, thế nào rồi?”

Dư Tự Lực thở dài:

“Song huynh, không cần khách khí như vậy. Cứ gọi tôi là Dư huynh đệ như vừa nãy là được rồi...



“Về bệnh trạng của bá mẫu. Tôi có tin tốt và tin xấu. Tin tốt là tôi đã biết vấn đề nằm ở đâu, vì sao bá mẫu chưa tỉnh.

“Còn tin xấu...”

Nói đến đây, họ Dư lại thở dài một hơi, kế đó mới tiếp:

“Tin xấu, là phương án chữa trị tỉ lệ thành công cũng không quá năm thành.”

Song Vô Song nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ. Bao nhiều thầy thuốc từng khám cho mẹ y, không một ai tìm ra được bệnh nằm ở đâu chứ đừng nói đến có phương án chữa trị. Nay Dư Tự Lực không những tìm ra bệnh căn, lại còn đã có phương pháp khả thi. Cho dù họ Dư nói là không nắm chắc đến năm thành, thì đối với Song Vô Song mà nói vẫn còn hơn là vô phương cứu chữa. Ít nhất có thể thử, còn thành hay bại đành phải nhìn vào mệnh số của mẹ hắn. nghĩ vậy, họ Song bèn nói:

“Xin Dư huynh nói rõ hơn!”

“Căn cứ theo như điển tịch của tiên sinh ghi chép, thì bá mẫu đây là bị thương tổn đến não bộ, khiến hệ thần kinh tạm thời không hoạt động được như bình thường nên mới hôn mê bất tỉnh. Tình trạng nặng như bá mẫu thì bảo điển gọi là ‘người thực vật’, ý là cơ thể vẫn duy trì được các chức năng cơ bản, nhưng hoàn toàn mất đi ý thức, không khác với cây cỏ là mấy. Nếu là phàm nhân bị tình trạng này, thì chẳng bao lâu sẽ qua đời vì thiếu dinh dưỡng. Cũng may bá mẫu đã vào Vụ Hải, lại được bảo vật của quý phái trợ lực. Thành thử, tuy là lâu nay vẫn luôn hôn mê, song tính mạng lại không hề có nguy hiểm gì. Hơn nữa, vừa rồi tại hạ cho đại thẩm kiểm tra qua, bảo vật này còn đã chữa hầu hết các thương tổn vật lý. Đây là điều rất tốt!

“Về phần phương án cứu tỉnh bá mẫu… Theo như bảo tịch của tiên sinh ghi chép, không có phương thuốc hay biện pháp nào có thể trực tiếp đắc thủ. Cách duy nhất là kích thích cho bá mẫu tự mình tỉnh lại. Song cách này phụ thuộc hoàn toàn ở ý chí của bá mẫu, điều chúng ta có thể làm cũng chỉ là tìm mọi cách để đả động tới ý thức của người thôi. Nhưng chúng ta có thể chạm tới ý thức của bá mẫu hay không quá khó nói. Thế nên, tại hạ mới nói không dám chắc đến năm thành có thể thành công…”

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv