Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 536: Song Vô Song Đến Cầu Giúp Đỡ



Trong khi Bích Mặc tiên sinh của chúng ta còn đang ở trong tàng bảo khố của Kiếm Trì, thì lại có người đến phòng tìm gã. Người này cũng chẳng phải ai xa lạ, mà chính là con trai của Ngự Kiếm trưởng lão Hàn Ngọc Sương, Song Vô Song.

Chuyện Lệ Chi Sơn sử dụng thần dược của cổ viện để thu mua nhân lực khắp Táng Thi đinh đến nay cũng chẳng còn là chuyện gì bí mật. Huống hồ, Kiếm Trì lại ở ngay sát Táng Thi đinh. Thành thử, sau chuyện của hai mẹ con Hàn Ngọc Sương, cũng không phải là cao tầng Kiếm Trì chưa từng có ý mở lời xin thuốc từ cổ viện. Thế nhưng, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, các vị Kiếm tổ lại quyết định không làm vậy, âu cũng vì hai lý do chính:

Thứ nhất, ở tầm cỡ như Bích Mặc tiên sinh, há lại có thể còn chưa biết chuyện này? Tiên sinh chưa đưa thần dược, hẳn là đã có tính toán riêng. Hoặc là nói, tiên sinh có điều bất mãn với Kiếm Trì. Mà ấy cũng dẫn đến...

Thứ hai, chuyện đệ tử cổ viện bị đổ tội đào ngũ, truy nã khắp thiên hạ, thậm chí bị Tiết Lập Địa của Long Hổ sơn đích thân đi truy sát, có một phần là lỗi của Kiếm Trì làm ăn tắc trách. Vậy nên, Kiếm Trì còn mặt mũi nào mà đi đòi thuốc cứu người? Nhất là sau khi chuyện của Chân Lợi Kiếm vỡ lở thì trên dưới Kiếm Trì đều vô cùng áy náy, cảm thấy đã nợ Lão Thụ cổ viện quá nhiều.

Tuy từ bấy đến nay, Kiếm Trì cũng đã không ít lần trong tối ngoài sáng xuất lực, để giảm bớt gánh nặng cho bốn người Lý Thanh Vân, song đối với họ, đây cũng chỉ là việc trong bổn sự, không thể tính là trả hết nợ cho cổ viện được.

Về lý, Song Vô Song cũng biết quyết định của ba vị Kiếm tổ không sai. Cho nên bấy lâu nay, y mới dằn được lòng mình xuống, chấp hành nghiêm túc chỉ thị, không đi tìm xin thuốc thần của cổ viện cứu mẹ. Thế nhưng về tình, cậu chàng là một hiếu tử, đến mạng còn dám liều để cứu mẹ. Thế nên, lúc này, khi Bích Mặc tiên sinh đích thân đến Kiếm Trì, cuối cùng, cậu ta cũng không dằn được lòng nữa, quyết định đánh liều một phen. Lần này, họ Song đã nghĩ kỹ, sẽ lấy tư cách cá nhân để cầu tình với Nguyễn Đông Thanh, cho dù có bị trách phạt, cũng không ảnh hưởng đến Kiếm Trì. Nếu thành công, có thể cứu được mẹ. Nếu thất bại, ít nhất cậu cũng không thẹn với lòng.

Đáng tiếc, tinh thần đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng cuối cùng lại không gặp được người muốn gặp. Ở trong phòng, chỉ có hai thiếu niên nam nữ trạc tuổi Song Vô Song đang cãi nhau chí chóe.

Ở đây phải làm rõ một chút, phòng mà Kiếm Trì dành cho khách ở trọ cũng không phải chỉ là mấy phòng ngủ riêng biệt. Nói cho chính xác, khu nhà tiếp đón khách quý của Kiếm Trì cũng có thư phòng, phòng trà nước tiếp khách, cùng một dãy phòng ngủ. Bình thường khách nhân của Kiếm Trì cũng không mấy người chọn ru rú ở trong phòng ngủ riêng, mà thường thì sẽ chọn ra ngoài đọc sách, thưởng trà, hoặc đi tìm người quen ở Kiếm Trì mà trò chuyện. Ví như Thái tử Thành đã bỏ đi tìm Phùng Thanh La, hay hai người Dư, Hàn đang ở ngoài phòng khách cãi vã chẳng hạn. Tất nhiên, cũng có loại người sẽ ru rú trong phòng ngủ nếu không có ai đến tìm, tỉ như Nguyễn Đông Thanh hay Diệp Phàm, đương nhiên là nguyên do thì cũng chẳng giống nhau.

Kể tiếp chuyện trong phòng khách Kiếm Trì, Song Vô Song vừa bước vào, Hàn Thu Thủy đã quay ngoắt lại, khóa chặt cậu chàng, cảnh giác hỏi:

“Cậu là ai? Đến tìm ai?”

Song Vô Song bị ánh mắt cô nàng làm giật mình, không tự chủ lui lại phía sau hai bước. Kỳ thực cũng không thể trách họ Song lại thất thố như vậy. Huyết mạch Hàn thị có chút đặc thù, hai người bọn họ lại cùng chảy xuôi dòng máu này, hơn nữa, Hàn Thu Thủy thậm chí huyết mạch còn tinh thuần hiếm thấy. Thành thử, Song Vô Song là bị huyết mạch áp chế mới phản ứng mạnh như vậy.

Đừng nói họ Song, dù là hai anh em Hàn Anh Tuấn, Hàn Thanh Tú, hay thậm chí một số đồng lứa trong hoàng thất Đại Hàn, nếu thực sự bị Hàn Thu Thủy nhắm tới, cũng sẽ có phản ứng đặc sắc không kém. Thế mới nói, nếu cô nàng không sinh ở Hàn gia đại Yến, có khi hiện tại đang tranh chức Nữ Đế Đại Hàn đời kế tiếp cũng không biết chừng. Chả qua lúc bình thường, cô nàng cũng có ít nhiều khắc chế bản thân xung quanh đôi anh em kia, không muốn gây tổn thương hòa khí.

Song hiện tại, đang ở đất khách quê người, lại còn là Đại Hàn, Hàn Thu Thủy đương nhiên đề cao cảnh giác hơn. Vừa rồi cô nàng qua huyết mạch cảm ứng, đã biết Song Vô Song có chung dòng máu với mình, cũng nói lên khả năng cậu ta có thể là người của hoàng thất, nên mới quyết định đánh đòn phủ đầu như vậy.

Khác với Hàn Thu Thủy, Song Vô Song tìm hiểu qua không ít tình báo về thành Bạch Đế và phủ Khai Phong thời gian gần đây. Thế nên, vừa bị huyết mạch áp chế, cậu chàng đã xác định được thân phận của đối phương: Hàn gia Hàn Thu Thủy. Cũng là kẻ tạo ra được đường sắt và xi-măng, thời gian này đang được không ít người so sánh với em trai của Kiếm Thánh, gia chủ Hàn gia 3000 năm trước – Hàn Xuân Phong – người đã chế ra cáp treo ở Đại Yến.

Nhưng quan trọng hơn, cô nàng còn đồng thời là một trong bốn thiếu niên có khả năng cao sẽ bái được vào môn hạ của Lão Thụ cổ viện. Cũng tức là, thiếu niên bên cạnh cô nàng hẳn là một trong ba người còn lại. Song Vô Song đã có dịp gặp mặt Lã thiếu lâu chủ từ trước, Long tộc tiểu công chúa là nữ, thế nên người này chỉ có thể là Dư Tự Lực, kẻ đứng sau “kháng sinh” và “cồn tinh khiết”.

Khác với ba người còn lại gia thế hiển hách, vị Dư công tử này, theo như họ Song đánh giá, lại có mấy phần giống Đỗ Thải Hà: trước khi gặp Bích Mặc tiên sinh thì không ai biết đến, sau khi gặp tiên sinh thì không ai không biết. Thậm chí, đã có người bắt đầu gọi cậu ta là Tiểu Thần Y.

Tuy cũng có không ít ý kiến trái chiều, phủ nhận thành quả của hai người Dư, Hàn chả qua là do Bích Mặc tiên sinh ở phía sau chỉ điểm, song đối với Kiếm Trì – đã có tiếp xúc không ít với bốn đệ tử đầu của tiên sinh, bản thân cũng từng nhận ơn “truyền đạo” – mà nói, thì đây đều là minh chứng về thực lực và tiềm năng của hai người họ. Bởi lẽ, Bích Mặc tiên sinh không hề có tác phong cầm tay chỉ việc. Gã có thể đưa ra gợi ý, giải thích, nhưng ngộ được bao nhiêu, có thể đạt được đến thành quả gì, hoàn toàn phụ thuộc ở bản lĩnh và nỗ lực của người nghe.

Biết rõ đối phương là ai, Song Vô Song cũng không dám chậm trễ, bèn nói ra thân phận và mục đích đến cầu kiến Bích Mặc tiên sinh của mình.

Hàn Thu Thủy sau khi làm rõ cậu chàng không có địch ý, lại nhớ lại câu chuyện Trần Thanh Lãng kể lúc trước, thì liền thu liễm, trở lại làm một người không tim không phổi. Cô nàng thậm chí còn ra bá vai bá cổ Song Vô Song như thể chị em thân thiết lâu ngày. Họ Song bị thái độ quay ngoắt 180 độ còn nhanh hơn lật sách này của cô nàng làm giật mình, ú ớ một lúc không biết ứng xử sao cho phải. Hàn Thu Thủy hỏi chuyện cậu chàng một lúc, cũng đoán được lý do Song Vô Song tới đây tìm Nguyễn Đông Thanh không nằm ngoài tìm cách cứu mẹ, thế là vỗ ngực, nói:



“Tiếc thật, tiên sinh không ở đây. Nhưng mà cậu yên tâm, sẽ có cách!”

Nói đoạn, cô nàng vút một cái vọt sang cạnh Dư Tự Lực, ghì cổ cậu chàng xuống. Dư ngỗ tác cao hơn nàng ta phải đến một cái đầu, bị ghì xuống đương nhiên khó chịu. Song, y không đủ sức hất tay cô nàng ra, nên cũng chỉ có thể bày tỏ thái độ phản kháng. Lúc này, lại nghe Hàn Thu Thủy nói:

“Mau đi với tôi, chữa bệnh cứu người!”

Dư Tự Lực cũng đã sớm đoán ra Song Vô Song đến để làm gì. Vốn là cậu chàng cũng rất quan tâm, phần vì hứng thú cá nhân, phần vì lương tâm thầy thuốc, muốn đi xem bệnh cho Hàn Ngọc Sương. Song lúc này, Hàn Thu Thủy mở lời thì cậu ta lại chợt đổi ý, đáp:

“Không đi! Không có hứng thú! Cô thích thì đi một mình đi, đừng lôi tôi vào!”

“Này, cậu nói thế mà nghe được à? Cậu có phải là đại phu không đấy? Sao có thể thấy chết không cứu?”

“Khích tướng vô dụng! Nếu là người khác, chẳng cần mở miệng cầu xin, đương nhiên tôi cũng sẽ dốc lòng cứu chữa. Thế nhưng người hỏi là cô?

“Ha ha! Vậy thì phải đợi cô quỳ xuống, gọi một tiếng ‘anh’, sau đó ngoan ngoãn làm một thị nữ, cơm bưng nước rót phục vụ bản thiếu trong vòng hai canh giờ. Nếu bản thiếu vui vẻ, thấy được thành tâm, vậy thì sẽ xem xét đến khẩn cầu của nhà ngươi!”

“Cậu...”

Hàn thị tức đến thở phì phò.

Dư Tự Lực bình thường là một người rất khiêm tốn, cả nể. Gần như gặp ai cậu ta cũng nhường nhịn người ta đến bảy, tám phần. Lại càng chẳng phải loại người tự cho mình là cao sang, cả đời chắc cũng chưa một ai khác từng nghe cậu ta tự xưng là “bản thiếu”. Thế nhưng không hiểu tại sao, cứ dính đến Hàn Thu Thủy là họ Dư lại đổi tính, ôm tâm thái “thà chết cũng không nhượng bộ” này.

“Cậu tin tôi đánh cậu một trân mềm xương, sau đó xách cổ cậu đi không?”

Hàn Thu Thủy cuối cùng đe dọa.

“Vậy cô tin cô dám làm vậy, thì tôi cũng dám chữa bệnh nhân thành chết hẳn không?”

Dư Tự Lực cũng không chịu kém cạnh, mạnh miệng độp lại.

Chỉ thấy Hàn Thu Thủy nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi mới rít qua kẽ răng:

“Mười cái ống nghiệm! Đủ thành ý chưa?”

“Thêm một bộ dao y tế!”



“Này! Cậu đừng có mà được voi đòi Hai Bà Trưng!”

Dư Tự Lực mới nghe liền đã hiểu ý Hàn Thu Thủy, dĩ nhiên bởi vì loại “đàm phán” kiểu này không phải lần đầu tiên diễn ra. Các chuyên ngành mà Nguyễn Đông Thanh dạy cho mấy người bọn họ, có cái nào mà không cần trang thiết bị, dụng cụ thí nghiệm, nghiên cứu? Mà những thứ như vậy, đương nhiên không thể mua ở ngoài: trình độ tay nghề bên ngoài không đủ. Thế nên, hiển nhiên cũng chỉ có thể phụ thuộc cả vào ba anh chị em Hàn gia. Nhưng nguyên vật liệu dùng để chế tác cũng khá là đắt đỏ, thành ra cũng không thể đòi hỏi quá nhiều, quá thường xuyên được. Đương nhiên, cũng bởi hai người Dư, Hàn nhìn nhau không vừa mắt, nên còn thường xuyên tìm cơ hội chèn ép, bắt đối phương bỏ tiền nữa.

Hàn Thu Thủy lúc này như bỗng nghĩ ra chuyện gì, đảo mắt một cái, đổi chiến lược:

“Này, cậu không thấy lạ sao? Vì sao tiên sinh không cho chúng ta cùng đi xem tàng bảo khố của Kiếm Trì?”

“Còn không phải tại cô làm tôi bị vạ lây à?!”

Dư Tự Lực vừa đáp vừa nghĩ thầm:

“Mẹ nó! Ông đây rõ ràng nằm im cũng trúng đạn. Bị vạ lây bởi cái con nhóc táy máy phá đồ này!”

Hàn Thu Thủy nheo mắt, cố dằn cơn tức giận xuống:

“Bà đây nhịn! Hiện tại còn đang cần cầu cạnh hắn. Tạm thời không thể ra tay đánh người được!”

Song vẫn không nhịn được hoàn toàn, lại nói:

“Cậu đúng là ngu như lợn mà...”

“Cô gọi ai là lợn?!”

“Được rồi, tạm gác chuyện này qua một bên. Chả lẽ cậu không thấy lạ sao? Tiên sinh xưa nay không làm việc không có chủ ý. Không chừng là đã sớm biết cậu ta sẽ đến đây, nên mới để hai chúng ta cùng ở lại chờ.”

Vừa nói, cô nàng vừa trỏ về phía Song Vô Song nãy giờ vẫn đứng một bên tròn xoe mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó lại tiếp:

“Đây chắc chắn là tiên sinh đưa ra đề bài khảo nghiệm. Chẳng lẽ cậu vì muốn chống đối tôi mà để tiên sinh thất vọng sao?”

Dư Tự Lực nghe vậy, ngẫm lại, cũng thấy có vẻ hợp lý, đã phần nào bị thuyết phục. Hàn Thu Thủy thấy vậy bèn tiếp tục:

“Được rồi, thế này đi, bộ dao y tế kia tôi có thể làm, nhưng tiền nguyên liệu cậu trả. Thế nào?”

Nói xong thì giơ tay phải ra. Dư Tự Lực nheo mắt, nghĩ một hồi, sau đó cũng đưa tay phải ra. Song, bàn tay cậu chàng không bắt lấy tay Hàn Thu Thủy mà dừng lại trên không trung cách một quãng. Lúc này, họ Dư mới nói:

“Xưng ‘em’ gọi ‘anh’ một tiếng đi thì thành giao!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv