Lại kể chuyện Long Thiếu Dương bị Đặng Thiền Ngọc khiêu chiến, không nén nổi tay xách thiết thương, xông ra khỏi doanh trại ứng chiến.
Bấy giờ gió thổi ào ào, trên bầu trời mây đọng thành từng cụm, che khuất ánh dương. Thành thử tuy hiện giờ đã sớm vào giờ Thìn, nhưng khung cảnh trước Lệ Chi sơn vẫn tối tăm như tờ mờ sáng.
Long Thiếu Dương ra ngoài, bấy giờ song phương không cách quá xa, bằng tu vi của hắn rốt cuộc đã phát hiện dáng vẻ bệnh tật vừa khỏi của đối thủ.
Chính vì lẽ đó...
Hắn nổi giận.
Long Thiếu Dương lúc này lại càng cảm thấy vừa rồi hắn không chịu đón Long Cốt Tử Kim Thương từ tay Vũ Văn Hiên là quyết định chính xác. Bằng không, sau này việc hôm nay truyền ra, Long Thiếu Dương hắn đường đường là thân nam nhi bảy tấc thế mà sử dụng thần binh gia truyền đánh một thiếu nữ yếu đuối bệnh tật, người gầy như hạc, mặt vàng má xanh thì còn ra thể thống gì, hắn lại nhìn mặt thiên hạ thế nào được?
Long thiếu tướng quân cảm thấy danh dự của mình bị tổn hại nghiêm trọng, song nhất thời lại bối rối không biết phải làm thế nào.
Đánh hay là không đánh?
Đánh, vậy thì chắc chắn sẽ bị người ta chê cười là thanh niên sức dài vai rộng đi đánh một con bé gầy yếu bệnh tật.
Không đánh, đối phương đã đến tận cửa thách thức, không coi hắn ra gì, nếu như còn nhịn thì Long Thiếu Dương hắn sau này phải lăn lộn thế nào?
Phải biết...
Ở Huyền Hoàng giới, nhất là trong số võ tướng ngoài sa trường, danh tiếng cá nhân không phải chỉ để trưng cho có.
Một khi đạp vào Vụ Hải, vậy thì không còn cách nào đoán định trực quan ai mạnh ai yếu được nữa. Dưới tình cảnh này, thống soái muốn dùng người, vậy thì chỉ có thể dựa vào quân công và danh tiếng. Danh tiếng, có thể tự mình đánh ra, cũng có thể do gia tộc đảm bảo. Về phần quân công... thứ này chẳng phải lá mít, không phải cứ muốn lập là lập. Cho dù có bản lĩnh bằng trời, cơ hội lập công không có thì cũng chỉ có thể nuốt hận.
Thành thử...
Thường thường người ở Huyền Hoàng giới muốn lấy binh đao lập nghiệp, trước phải đột phá ngũ cảnh, chân đạp Vụ Hải. Sau đó lại mưu cầu một chút danh tiếng, chẳng cần biết là thật hay giả, nhưng càng oai phong càng tốt. Chờ khi thượng cấp nghe đến danh tiếng, mời đến gặp mặt, lúc ấy mới nhìn xem có được trọng dụng, có cơ hội lập công hay không.
Chỉ nhìn Vũ Tùng Lâm thì biết...
Tu vi dừng ở ngũ cảnh, cả đời đóng giữ ở ải Quan Lâm nhìn như quan trọng, nhưng lại là chốn chó ăn đá gà ăn sỏi, không lập được chút quân công nào đáng kể. So với Trình Chân Kim, Hoàng Kim Thần ra duyên hải đánh Hải Thú thì quá trình thăng tiến của Vũ Tùng Lâm chỉ có thể nói là gian nan vất vả hơn vô số lần.
Thành thử...
Vì danh tiếng của bản thân, cũng là vì tiền đồ sau này, Long Thiếu Dương nghiến răng, hạ quyết tâm xuất thủ.
Y dộng thương, quát:
“Đặng tiểu thư, chiến trường không phải hậu hoa viên của Bạch Mã hầu phủ các người. Bản tướng không muốn ra tay với đàn bà con gái. Bây giờ quay về, ta còn có thể xem như chưa nghe thấy lời khiêu chiến của tiểu thư. Nếu như vẫn cố chấp cứng đầu, không nghe khuyên bảo, vậy thì đừng trách bản tướng không cảnh cáo trước.”
Đặng Thiền Ngọc cười nhạt:
“Không chịu nổi một đòn của anh ta, có mặt mũi gì đứng ở đây hô to gọi nhỏ? Chẳng nhẽ công phu của thiếu tướng quân đều luyện lên da mặt sao?”
“Tầm mắt hạn hẹp, đàn bà đái không qua ngọn cỏ.”
Long Thiếu Dương hừ lạnh, nghiến răng.
Đặng Thiền Ngọc trái lại chẳng thèm để lời nói của gã vào lòng. Cô nàng mua thanh đoản đao trong tay, cười:
“Da mặt của thiếu tướng quân thật là danh bất hư truyền. Cũng được. Tiểu nữ bây giờ quay về gọi anh ta ra, để xem công phu da mặt của Long tướng quân so với Vân Hải Trấn Thiên Côn của họ nhà ta thì ai mạnh ai yếu!”
“Nhục ta quá đáng! Chết đi!”
Long Thiếu Dương gầm lên một tiếng, tay nắm trường thương, đạp chân tiến về phía đường núi.
Đặng Thiền Ngọc thấy thế, cũng thu lại vẻ diễu cợt. Chờ lúc đối phương đến gần, chân khí tạt vào mặt, cô nàng mới nhẹ nhàng lách sang nửa bước, đoản đao trên tay vẫy ra hai cái. Vừa mới động thủ, lập tức bại lộ tu vi của cô nàng mới chỉ đến tứ cảnh.
Long Thiếu Dương thấy thế làm mừng, cho rằng có thể học theo Vũ Văn Hiên hôm qua, nhất lực phá vạn pháp, chỉ dùng một chiêu kích bại đối thủ. Dù sao, hắn thân là nam tử, trời sinh khí lực thể lực đã lớn hơn nữ giới. Lại thêm tu vi cao hơn Đặng Thiền Ngọc một cảnh, có thể nói là chiếm hết lợi thế về mặt lực đạo. Thành thử, trong mắt Long Thiếu Dương chuyến này có thể nói là vạn vô nhất thất, tuyệt đôi sẽ thành công.
Nào ngờ đầu thương của gã đâm vào đao khí của Đặng Thiền Ngọc lập tức như đâm vào vũng bùn. Oai lực uy thế của một thương này cứ thế mà bị hóa giải mất bảy tám thành một cách vô cùng quỷ dị, khiến Long Thiếu Dương chỉ biết trợn mắt lên trừng trừng, không dám tin tưởng.
Đặng Thiền Ngọc đương nhiên sẽ không để Long Thiếu Dương có cơ hội sửa sai.
Nàng ta cũng biết thế yếu của bản thân nằm ở tu vi, khí lực, thể lực đều thua kém đối thủ. Nếu như để Long Thiếu Dương hoàn hồn, sau đó thay đổi chiến pháp, trầm ổn từng bước tiến lên, vậy thì trận đánh hôm nay chắc chắn sẽ trở thành một hồi ác chiến.
Mà đánh lâu dài, yếu điểm về thể lực của nàng ta sẽ bộc lộ, cuối cùng chuốc lấy thất bại.
Đặng Thiền Ngọc nếu muốn thắng...
Vậy thì chỉ có thể xuất kỳ bất ý, sử dụng hiểm chiêu, bất ngờ dành thắng lợi một cách chóng vánh.
Đặng Thiền Ngọc không cần suy nghĩ nhiều, đưa tay trái ra, vỗ lên cái túi bên hông trái một cái. Chỉ thấy miệng túi hé mở, từ bên trong tuôn ra mười mấy điểm sáng, cuối cùng ngưng tụ hóa thành một mũi tên. Thân tiễn bằng vàng ròng, đầu tên bằng hồng ngọc, chỉ lơ lửng ở đó cũng khiến Long Thiếu Dương cảm thấy mồ hôi đang túa ra toàn thân. Đáng tiếc, hiện giờ đầu thương của hắn đã lâm vào đao khí của Đặng Thiền Ngọc, rút ra không được, tiến cũng chẳng xong, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương nắm lấy đuôi tiễn, cài lên thân đao.
Chỉ thấy...
Giữa thân đao của Đặng Thiền Ngọc có một cái khe rỗng, bên trong căng một sợi dây bạc không rõ làm từ vật gì. Nàng ta tra mũi tên lên đao, kéo căng về sau. Thân đao theo đó mà cong lại, hóa thành một vầng trăng rằm.
Tay buông, tiễn rời dây...
Mũi tên vàng xé gió bắn về phía Long Thiếu Dương.
Nếu ban nãy hắn chỉ ngạc nhiên trước uy áp của mũi tên, thì hiện giờ, cảm giác mà kim tiễn đem đến cho hắn là hoảng sợ.
Thứ này...
Chắc chắn có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn.
Kim tiễn bắn gắp tới, mắt thấy chỉ một khắc nữa thôi nhất định có thể lấy đi tính mạng của Long Thiếu Dương. Đặng Thiền Ngọc cũng biết hiện giờ không nên chọc giận quân triều đình, tránh để Trình Chân Kim có cớ phát động tổng tiến công. Cô nàng phất tay, định bụng thu lại mũi tên vàng.
Nào ngờ mũi kim tiễn rời dây đột nhiên mất khống chế, chẳng những không bay chậm lại, trái lại còn tăng tốc đâm tới, giống như thề không lấy mạng Long Thiếu Dương thì không xong.
Đồng thời...
Từ trong quân doanh của Đại Việt, một bóng người lao vụt ra, tốc độ nhanh đến mức Vũ Văn Hiên hôm qua cũng phải tự thẹn không bằng. Chỉ thấy tay y nắm một thanh cự phủ vung về phía Đặng Thiền Ngọc, trong miệng cất lên tiếng quát lớn:
“Yêu nữ to gan, trả mạng cho Long tướng quân!”
Đặng Thiền Ngọc hơi giật mình, nhưng cũng không hoảng hốt lo sợ. Dù sao, cô nàng thừa hiểu lấy tính cách ông anh mình, nếu hiện giờ Đặng Tiến Đông không nấp ở một xó nhìn chằm chằm nơi này thì xem như mặt trời hôm nay lặn hẳn hướng nam mới đủ quái dị, chứ phía đông còn bình thường chán.
Quả nhiên...
Không cần cô nàng đợi bao lâu, chỉ thấy trước mặt như có một làn khói bạc lướt tới. Bạch Mã Hầu đã xuất hiện, một tay nắm đuôi mũi kim tiễn, tay kia cầm Vân Hải Trấn Thiên Côn đánh nát đạo chân khí đang công tới của kẻ vừa xông ra khỏi doanh.
Đặng Tiến Đông hóa giải hai hướng tiến công, lấy thân che Đặng Thiền Ngọc sau lưng, hơn nữa vẫn còn có thừa tinh lực nhìn về phía Long Thiếu Dương, cười khẩy:
“Nhìn xem, có người muốn xuất quân đến nỗi không tiếc hi sinh Long thiếu tướng quân nhà ngươi kìa. Không biết Long gia nếu xuất toàn gia đến đây trả thù, liệu có bao nhiêu người là đối thủ của Đặng mỗ?”
Long Thiếu Dương nghe mà rùng mình.
Nếu chỉ có chuyện mũi kim tiễn đột nhiên gia tốc thì hắn sẽ không nghi ngờ gì, tin tưởng rằng Đặng Thiền Ngọc có ý muốn giết mình. Thế nhưng, Long Thiếu Dương gã còn chưa chảy một giọt máu, từ trong doanh trại đã nhảy ra một tên miệng bô bô muốn báo thù cho hắn...
Chuyện này quả thực rất đáng ngờ.
Nếu nói không có chuẩn bị trước, Long Thiếu Dương tuyệt đối không tin.
Chỉ là hắn không ngờ trong quân đội Đại Việt lại có kẻ muốn lấy tính mạng hắn ra làm vật hi sinh, kiếm cớ xuất quân. Hơn nữa còn xảy ra ngay dưới mũi Vũ Văn Hiên và Trình Chân Kim.
Trị quân vô phương?
Thượng bất chính hạ tắc loạn?
Long Thiếu Dương cũng chẳng buồn phân rõ nữa.
Bởi, kẻ mới nãy vung rìu bổ một nhát về phía Đặng Thiền Ngọc bấy giờ cũng đã chạy được đến trên núi.
Chỉ thấy ấy là một kẻ vóc người nhỏ thó, dáng đi lòm khòm, râu tóc dài thái quá, nhất là hai bên tóc mai cơ hồ dài đến tận dưới cổ, khiến người ta cảm thấy có chút... lông lá. Lại thêm cái dáng vẻ mặt choắt, mõm nhọn, mặt hằm hằm như lôi công, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến một con khỉ.
Long Thiếu Dương vừa nhìn là nhận ra thân phận kẻ này.
Bạch Viên tướng – Đinh Bật.
Trong trí nhớ của Long Thiếu Dương, người này phụ trách quản lý lương thảo vật tư, làm người hiền lành, không rêu rao, không nổi bật. Có thể nói là trừ lúc ăn cơm ra, Đinh Bật ở trong quân cơ hồ là kẻ vô hình, chẳng ai ngó đến, không người hỏi tới.
Đinh Bật tay cầm một thanh lang đầu thiết phủ, ở eo và hai cổ tay, cổ chân đều buộc một sợi xích nặng. Y khẽ liếm môi một cái, quát:
“Trầm Sa Đinh Bật, đến lĩnh giáo cao chiêu của Bạch Mã hầu!”
Vừa nói dứt lời, cũng chẳng buồn hỏi Đặng Tiến Đông có đồng ý hay không, y đã giơ rìu đánh tới. Long Thiếu Dương thấy một đòn của y thế như sấm sét, xé gió mà tới, chân khí thổi ào ạt, trong lòng thầm thảng thốt một tiếng.
Kẻ vẫn tỏ ra bình thường không có gì lạ như Đinh Bật không ngờ cũng đã đạp vào Vụ Hải, oai lực của một phủ kia cũng tuyệt không phải bình thường. Nếu để Long Thiếu Dương đón đỡ một chiêu này, chỉ sợ rìu còn chưa chạm tới người xương cốt của hắn đã gãy vụn hết cả.
Đặng Tiến Đông cười nhạt.
Vân Hải Trấn Thiên Côn trong tay y chầm chậm đưa ra, cũng không thấy có động thái gì khác.