Cố Văn dẫn Nguyễn Đông Thanh đi nhà lao được nửa chừng thì Hồng Đô xuất hiện.
Có câu “thuật nghiệp hữu chuyên công”, khi Ngự Miêu Hồng hộ vệ xuất hiện, thầy đồ Cố cũng rất hợp tác bàn giao lại ông tân nhiệm Chưởng Ấn quan cho cô mèo máy. Sau đó, Cố Văn nói còn nhiều sổ sách cần kiểm tra, xin lui về thư phòng trước. Nguyễn Đông Thanh thấy dáng vẻ ông đồ lúc rời đi cứ là lạ, song gã lại gạt đi, cho là mình thần hồn nát thần tính mà thôi.
Hồng Đô và Nguyễn Đông Thanh rời khỏi phủ Chưởng Ấn, theo đường cái đi về phía thành bắc.
Thành Bạch Đế ngoại trừ Ải Thị và núi Tuyên là hai nơi đặc biệt, cũng lần lượt là nơi đặt phủ Chưởng Bút và Chưởng Kiếm ra thì đại khái phân thành năm khu. Thành Nội là đầu não hành chính, đặt phủ thành chủ, phủ Chưởng Ấn, cùng với phủ đệ của quan lại. Ngăn cách Thành Nội với phần còn lại của Bạch Đế là tiểu Ôn Hà.
Men theo tiểu Ôn Hà, tạo thành một hình bát giác là tám con đường sầm uất phồn hoa bậc nhất châu Ngọc Lân, lấy theo tám quẻ bát quái – Càn, Đoài, Li, Chấn, Cấn, Khảm, Tốn, Khôn. Nghe đồn nơi này khi xưa dùng làm doanh trại của thành vệ quân, về sau cha nuôi của Hồ Ma Huyền Nguyệt nắm quyền, hạ lệnh chỉ thu thuế đất, không đánh thuế hàng, từ đó hấp dẫn thương nhân thiên hạ đổ về mua nhà thuê đất. Tiền tài từ tám con đường này khiến thành Bạch Đế trở nên giàu sang phú quý, có thể nói phú khả địch quốc. Thế nhưng tên có từ “Quái” nghe hơi chói tai, các thương nhân mới họp nhau lại, nhờ cậy thành chủ đổi tên khu này thành Bát Bảo Lộ.
Bên ngoài Bát Bảo Lộ, dân chúng trong thành phân làm bốn khu, có chợ riêng, nối nhau bằng tiểu Ôn Hà. Thành bắc là chỗ hàng cơm quán nước, dịch trạm chuồng ngựa, cũng là nơi thành vệ quân hay lui tới. Nhà tù lớn nhất Bạch Đế cũng đặt ở đây. Thành tây là chỗ dân làm thủ công ngụ cư, bán những hàng vải vóc cày bừa, vòng vèo chén bát. Khu thành đông là nơi tập trung của thợ cày, học sinh, thầy đồ. Thư viện lớn nhất thành cũng đặt ở đó.
Cuối cùng là chỗ thành nam...
Thương nhân đổ về, vung tiền cho con cháu đi học, chẳng mấy đã thành sĩ tộc mới. Những người này chủ yếu tập trung ở thành nam, thành thử nơi đây cũng hấp dẫn nhiều chỗ ăn chơi cho cánh con em thế gia. Sòng bạc kỹ viện, thanh lâu ca phường cứ thế thi nhau mọc lên như nấm. Đại bản doanh của Tham Lang bang và chỗ đặt võ đài ngầm cũng là ở đây.
Về sau lại có người nói thành chủ khuyến thương là muốn tạo ra một tầng lớp sĩ tộc mới, cân bằng lại với Đào thị. Thế nhưng đối với chuyện này người trong cuộc đều từ chối cho ý kiến, thành thử đến giờ nó vẫn chỉ dừng lại ở tin đồn.
Chừng thời gian ăn hết bữa cơm, Nguyễn Đông Thanh và Hồng Đô đã đến nhà lao.
Bích Mặc tiên sinh ngước mắt nhìn bức tường đá cao phải đến bốn năm tầng nhà trước mặt, thầm nghĩ mấy di tích nhà tù thời Pháp thuộc hắn từng đến thăm cũng chẳng tường cao hào sâu đến thế này. Về phần cơ quan trận pháp, trên tường hẳn nhiên là có, nhưng Nguyễn Đông Thanh người phàm mắt thịt há lại có thể nhìn ra chỗ ảo diệu? Thành thử, hắn rất quy củ đứng cách cửa lớn năm mét có dư, yên lặng chờ Hồng Đô vào thông báo.
Vốn Nguyễn Đông Thanh tưởng lấy thân phận Chưởng Ấn quan của mình, chẳng mấy chốc cô mèo máy sẽ trở ra, nhưng đợi có lẽ phải gần hai mươi phút, Hồng Đô mới dẫn một đoàn người lục tục đi tới. Ngoại trừ một kẻ eo đeo trường đao, mặc áo quản ngục ra thì còn có hai thiếu niên bị trói nghiến hai tay.
Lạ ở chỗ là kẻ mặc áo quan sai thì hiện giờ trên mặt chỗ sưng chỗ xước, nơi tím nơi đỏ. Hai tên bị trói tay tuy dáng vẻ chật vật không chịu nổi, nhưng trên người cũng không có vết thương nào, hơi thở đều đều, quả thật là một chuyện quái lạ.
Quản ngục không đợi Hồng Đô lên tiếng, giành trước một bước chạy đến, hô:
“Tì chức Dương Trí, không phân rõ thị phi, để kẻ khác mạo danh đại nhân đến nhà lao, kém chút tạo nên họa lớn. Xin đại nhân trách phạt.”
Nguyễn Đông Thanh nghe cái hiểu cái không, nhìn về phía Hồng Đô, hỏi:
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Tiên sinh, hai người này lợi dụng chuyện ngài vừa tới nhậm chức, ngục tốt chưa biết mặt, nên giả làm chúng ta định tiến vào ngục. Ban nãy lúc tiểu nữ đến bị ngục tốt ngăn chặn, cũng đánh với Dương giám ngục một trận. Về sau may mà có cầm theo thánh chỉ của hoàng thượng, y mới chịu tin tưởng nhường đường. Chúng ta lại tróc nã hai tên giả mạo này, thế nên mới tốn một chút thời gian.”
Hồng Đô giải thích xong, nghiêm chỉnh đứng sang một bên.
Nguyễn Đông Thanh lại nhìn hai kẻ giả mạo, đưa tay vê cằm. Hai tên này bấy giờ cũng nghển cổ, quát:
“Có giỏi thì giết đi! Cùng lắm thì mười tám năm sau hai người chúng ta lại làm một hảo hán.”
Dương Trí nghiến răng, bàn tay nắm cán đao, quát:
“Tặc đồ to gan, trước mặt Chưởng Ấn đại nhân còn dám phách lối như thế? Chẳng nhẽ quả thực cho là ta không dám động thủ sao?”
Nguyễn Đông Thanh đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Bấy giờ trong lòng hắn chợt nghĩ đến hai người Vương Long, Mã Hổ hành thích Lê Minh Đức, mới nổi tính trẻ con, hỏi:
“Hai người các ngươi có phải Trương Triều, Triệu Hán không? Đến đây cứu Vương Long, Mã Hổ phải không?”
“Sao ngươi biết?”
Hai người Trương Triều, Triệu Hán giật mình, không nhịn được buột miệng kinh hô. Hồng Đô thì còn đỡ, dù sao nhìn nhiều thành quen. Thế nhưng Dương Trí và thuộc hạ của hắn thì cơ hồ đồng thời cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Nhất là họ Dương.
Lần trước hắn phối hợp với Chưởng Ấn quan gài Đỗ Thải Hà vào tròng, hiện giờ sư phụ người ta tìm đến tận cửa, hơn nữa không tiếc thi triển bản lĩnh “nhìn thấu nhân quả trường hà” cho hắn xem. Đây rõ ràng chẳng phải hành vi vu vơ không có mục đích, mà là một chiêu giết gà dọa khỉ rõ mồn một.
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Nguyễn Đông Thanh sớm đã tìm hiểu về hai người này từ trước. Trương Triều Triệu Hán nhìn từ đầu đến chân chẳng qua là hai kẻ bình dân dạt từ nơi khác về, không danh không lợi, không thiên phú cũng chẳng tài trí hơn người gì cho cam.
Thành thử, ngoại trừ chuyện Bích Mặc tiên sinh chỉ vừa mượn nhân quả “mạo danh” mới đây để tra tường tận về hai người này, Dương quản ngục không nghĩ ra được khả năng nào khác.
Lần trước hắn đã bị vạ lây, từ bộ đầu trở thành ngục tốt chỉ vì cấu kết với Chưởng Ấn quan mưu đồ với Đỗ Thải Hà. Lần này nếu như Nguyễn Đông Thanh muốn làm căng thì họ Dương chẳng dám tưởng tượng kết cục của mình sẽ thảm đến mức nào.
Dương Trí chột dạ, tự nhiên là thần hồn nát thần tính.
Mà hiện tại, Bích Mặc tiên sinh “nhìn thấu nhân quả trường hà” của chúng ta đã chính thức cạn lời, đại não trống trơn.
Có đánh chết hắn hắn cũng chẳng tài nào ngờ được sẽ có hai kẻ đến cướp ngục, mà lại còn có tên là Trương Triều, Triệu Hán.
“Chẳng có nhẽ là dấu hiệu của vũ trụ? Ông trời cũng muốn mình phạm luật bản quyền mở phủ Khai Phong ở thành Bạch Đế?”
oOo
Sau chuyện xảy ra ở trước cửa ngục, Dương Trí đương nhiên không dám nói nửa chữ “không” trước yêu cầu của Bích Mặc tiên sinh.
Nguyễn Đông Thanh dẫn Hồng Đô và cả hai người Trương Triều, Triệu Hán vào nhà lao, tìm gặp Vương Long, Mã Hổ một phen.
Hai người Trương, Triệu bị mấy câu nói của Chưởng Ấn quan mới nhậm chức này dọa cho bể mật tan gan, lại thêm tu vi của Hồng Đô vượt xa hai người, nào còn dám lắm lời? Lúc này cả hai cúi đầu xuống, gương mặt bình thản tựa hồ đã coi chết như về, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt trao đổi lẫn nhau.
Thà chết không bội nghĩa.
Bốn người được Dương Trí dẫn đến một nhà giam, bên trong có hai người mặc áo rách nằm sụp trong góc. Nguyễn Đông Thanh trông dáng vẻ gầy trơ xương, trên người toàn là vết thương còn đang trào máu, nhiều chỗ đã sưng tấy mưng mủ thì mặt lạnh xuống.
Hắn vẫn biết Đại Việt là xã hội phong kiến, kẻ lạm dụng tư hình đông như cá diếc sang sông, đến người dân bình thường còn chẳng tránh nổi nữa là kẻ thân trong ngục.
Đương nhiên, ngục tốt cũng là người, không phải kẻ nào cũng thích tra tấn hành hạ người khác.
Nhưng, đánh đập phạm nhân càng tàn ác, thì dân chúng lại càng nghe mà kinh sợ. Phàm là có người nhà bị bắt vào ngục giam hầu hết đều bán nhà bán cửa, táng gia bại sản cũng phải lo lót cho đám ngục tốt để người thân khỏi phải đòn roi. Cái chuyện có lợi cho hầu bao của bản thân, có lẽ cho dù là kẻ lòng mềm như bún cũng sẽ động tâm.
Thế nhưng biết vậy, nhìn cảnh này, hắn vẫn lấy làm nổi nóng.
“Hồng Đô. Cách chức toàn bộ ngục tốt. Quan giám ngục phạt ba tháng bổng lộc. Thành chủ trách tội thì trả ấn cho thị.”
“Đại nhân? Vì sao lại?”
Dương Trí há lại không nghe ra được cái vị đại nhân kia đã nổi giận? Thế nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không rõ rốt cuộc mình và thuộc hạ đã làm gì chọc giận y, để đến nỗi Nguyễn Đông Thanh không tiếc lấy chức quan Chưởng Ấn ra đe dọa.
“Thưởng phạt dùng hình ra sao là chuyện của bản quan. Đám ngục tốt các ngươi tự tiện động thủ, đấy là tiếm quyền. Chưa cho người điều tra các ngươi nuốt bao nhiêu tiền tài bất nghĩa từ dân chúng đã là nể mặt thành chủ, đừng có mà được nước làm già.”
Nguyễn Đông Thanh lườm gã một cái, gằn:
“Còn chưa cút?”
Dương Trí cả kinh, vội vội vàng vàng bỏ chạy ra ngoài, định bụng cướp trước một bước tìm đến chỗ Hồ Ma Huyền Nguyệt nói lại chuyện hôm nay.