Cái đình này Nguyễn Đông Thanh mới dựng vài ngày trước, vừa để làm chỗ đổi gió, vừa làm nơi tiếp khách. Mấy ngày gần đây thường xuyên có người đến, Hồng Vân lại không thích tiếp xúc với người lạ, mà lại không thể để khách đứng vật vờ mãi được.
Thế là, gã đành chọn một chỗ đẹp ở sườn núi, làm một cái đình ngắm cảnh.
Nguyễn Đông Thanh mời hai vợ chồng Tạ Hàn Thiên đến ngồi, lại nói:
“Chỗ này đơn sơ ít người, chưa kịp lợp mái, hai vị đừng trách.”
“Không dám.”
Tạ Hàn Thiên xua tay, lại đánh mắt, truyền âm ra hiệu cho Lâm Phương Dung,
Cô ta lập tức phản ứng, từ nhẫn chứa đồ lấy ra một vật to bằng bàn tay, dâng lên cho Nguyễn Đông Thanh:
“Tiên sinh, khi trước tông ta thám hiểm một bí cảnh phát hiện vật này, nhưng mãi cũng không thể nhìn ra đặc thù. Nghe nói tiên sinh là bậc tài trí hơn người, nên hôm nay mang đến nhờ tiên sinh xem giúp.”
Nói đến thứ cổ vật này, Lâm Phương Dung cũng thấy đau đầu.
Hơn trăm năm trước, Kiếm Trì xông vào một chỗ bí cảnh, trung tâm đặt vật này. Thứ này nhìn lên nhìn xuống đều thấy là một cục sắt, toàn thân đen trũi, vuông vức như cục gạch. Mặt trước nhẵn bóng như gương, mặt sau có một chỗ gồ lên, cạnh ngắn lại có một cái khe nhỏ.
Mặc cho Kiếm Trì truyền chân khí, nhỏ máu nhận chủ, dùng hồn tế luyện, thậm chí mời cả luyện khí đại sư về xem cũng chẳng hiểu được rốt cuộc vật này có công dụng gì, cuối cùng chỉ đành vứt trong tàng bảo khố.
Sau khi xem Lưu Ảnh thạch, Lâm Phương Dung mới sực nhớ đến cổ vật kia, bèn mang đến chỗ Nguyễn Đông Thanh thử vận may.
“Cái này...”
Hai người Tạ Hàn Thiên chỉ thấy Bích Mặc tiên sinh run run ngón tay, chạm vào cổ vật, trong đôi mắt có vẻ kinh ngạc, lại có mấy phần nhớ mong và hướng về.
Lâm Phương Dung đảo mắt, sau đó im lặng chờ đợi.
Rốt cuộc, Nguyễn Đông Thanh thở dài, đáp:
“Thứ này đã không còn chút năng lượng nào, tất nhiên là không thể khởi động được.”
“Tiên sinh, thực không dám giấu, tông môn đã không ít lần truyền chân khí cho nó, nhưng cũng không hề có tác dụng. Liệu có phải hỏng hóc gì hay không?”
Lâm Phương Dung nói.
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, cười:
“Có tác dụng mới là lạ. Thứ này không dùng chân khí.”
“Dám hỏi tiên sinh... vật này nếu đã không dùng chân khí, thì hoạt động bằng gì?”
Lâm Phương Dung không khỏi thấp thỏm.
Nàng nhớ đến một vài loại pháp bảo đặc thù, mười phần tà ác. Có cái dùng linh hồn làm năng lượng, có cái cắn nuốt máu thịt mà hoạt động.
Những loại tà vật này quả thực không cần chân khí.
Nguyễn Đông Thanh cười, nói:
“Nó dùng điện năng. Tuy nhiên đã lâu như vậy, không biết bên trong có hỏng hóc gì không. Như vậy đi, phu nhân thử truyền một tia sét thật yếu, không đủ giết một con giun vào cái khe nhỏ kia, sau đó duy trì liên tục trong một phần tám khắc xem sao.”
“Cái này...”
Lâm Phương Dung há hốc miệng, không khỏi lấy làm xấu hổ.
Nàng xưng làm Lôi Đình Kiếm Tổ, đương nhiên ngoại trừ kiếm đạo, còn nổi danh là cường giả lôi đạo có tiếng tăm. Tuy vẫn chủ tu kiếm đạo, nhưng trong Huyền Hoàng giới số người tự tin dùng lôi điện thắng được Lâm Phương Dung cũng không được bao nhiêu, tuyệt không qua mười đầu ngón tay.
Thế nhưng...
Xưa nay lôi đạo là đạo có tính công phạt mãnh liệt nhất, uy lực kinh hồn, tốc độ khủng khiếp. Thế nên lôi tu mỗi một lần đột phá, đều dồn hết tâm sức vào đề thăng sức mạnh và tốc độ lên một tầng cao mới.
Riêng Nguyễn Đông Thanh lại trái ngược, yêu cầu Lâm Phương Dung phát công vừa yếu vừa chậm, mấu chốt phải bền bỉ.
“Không được sao?”
Lâm Phương Dung nghe gã hỏi, trong lòng bỗng nhiên như có đá tảng đè lên, vội vàng nói:
“Thưa tiên sinh, tạm thời tiểu nữ quả thực không có tự tin. Song chỉ cần chờ một khoảng thời gian ngắn, tiểu nữ đương nhiên sẽ cho tiên sinh một câu trả lời thỏa đáng.”
Nguyễn Đông Thanh cười xòa:
“Thứ này là của các hạ, có liên quan gì đến tại hạ đâu?”
“Tiên sinh đã nhận ra vật này chắc chắn có uyên nguyên với nó. Dù sao để ở tông ta cũng chẳng ai biết dùng, có để lại cũng là lãng phí. Không bằng tiên sinh cứ cầm đi, xem như chút lòng thành của tông ta.”
“Vậy... xin cảm ơn.”
Nguyễn Đông Thanh gật đầu, cũng không từ chối nữa.
Tạ Hàn Thiên cũng tranh thủ đổi sang chuyện khác:
“Đúng rồi tiên sinh. Sắp tới ở nước Tề có một cuộc thi tài, phần thưởng rất hậu. Ba vị cao đồ ở đây cũng không có nhiều chuyện để làm, không bằng cùng tại hạ ra ngoài xông xáo một phen, cũng được thêm kiến thức.”
“Cũng được. Người trẻ tuổi cũng nên ra ngoài một phen, đi một ngày đàng học một sàng khôn mà.”
Nguyễn Đông Thanh gật đầu, lại nói:
“Thằng nhóc Thanh Vân kia không có tâm kế, suy nghĩ đơn giản. Vẫn mong huynh đài để ý giúp cho.”
“Chuyện nên làm. Chuyện nên làm.”
oOo
Hai người Tạ Hàn Thiên, Lâm Phương Dung chào tạm biệt Nguyễn Đông Thanh, sau đó vội vàng xuống núi.
“Dung nhi, thấy tài trí của ca ca thế nào?”
Tạ Hàn Thiên cười khà khà, hai tay xoa vào nhau, nói.
“Xem như ngươi lợi hại.”
Lâm Phương Dung lắc đầu, tuy không cam lòng, song lại không thể không thừa nhận, cuối cùng Tạ Hàn Thiên vẫn hiểu Bích Mặc tiên sinh hơn nàng, thừa cơ cướp đi cơ hội lần này.
Tính ra, đúng là nàng đã thua một trận.
Tạ Hàn Thiên cười tít cả mắt.
Lần này, gã vốn chỉ muốn đến hỏi thăm xem Lão Thụ cổ viện thiếu thứ gì, sau đó mượn tay cháu gái đưa cho Bích Mặc tiên sinh.
Thế nhưng, từ lúc nghe Đỗ Thải Hà nói, lập tức Tạ Hàn Thiên nảy ra một ý.
Trong suy nghĩ của Tạ Hàn Thiên, Nguyễn Đông Thanh hóa thân làm phàm nhân, từng đồng từng đồng đều phải dựa vào thân phận người phàm để kiếm. Nhưng nếu là phần thưởng đồ đệ giành được, theo lý mà nói người làm sư phụ như Bích Mặc tiên sinh có thể ngang nhiên nhận lấy.
Hơn nữa, có lẽ sẽ còn thấy vui vẻ.
Dù sao đệ tử thành tài, dương danh lập vạn, không có người làm sư phụ tử tế nào mà không cao hứng.
Thế là, Tạ Hàn Thiên bèn thay đổi kế hoạch ban đầu.
Gã xuống núi, đến cái thôn nhỏ bên đường gọi Tạ Thiên Hoa.
“Thiên Hoa, phiền cháu gọi hai vị sư huynh sư muội ra đây có việc cần nói.”
oOo
Sau khi biết Tạ Hàn Thiên định đưa ba người đến nước Tề dự Võ Bảng hội, Lý Thanh Vân và Đỗ Thải Hà đều cực kỳ mừng rỡ. Hai người tuy gặp phải nhiều trắc trở trên đường đời, song chung quy vẫn còn là thiếu niên, lòng háo thắng ham vui vẫn mạnh. Càng huống hồ hai người họ tuy cũng có bối cảnh lớn, nhưng lại không được xem trọng, thành thử loại tụ hội như Võ Bảng hội xưa nay đều vô duyên với hai người.
Võ Bảng – là do Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh tạo ra.
Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh – các chủ Thiên Cơ các – nắm trong tay tổ chức tình báo lớn nhất cả Huyền Hoàng giới. Người này nghe đồn tu vi tuy không cao, nhưng thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, không ai biết bộ mặt thật sự của y, cũng tuyệt nhiên không một kẻ nào biết hành tung của gã. Lại có truyền tụng rằng chừng nào người trong thiên hạ chưa bị giết sạch, chừng đó vẫn còn Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh.
Thiên Cơ các y sáng tạo nắm trong tay bí mật của các môn các phái, thành thử cho dù chiến lực không cao cũng không có thánh địa nào dám động thủ với nó.
Võ Bảng lại càng không giống mấy thứ bảng đơn rẻ tiền do các môn các phái tự phát sắp xếp.
Không có phân chia tu vi, không có phân biệt độ tuổi, càng không quan tâm đến chủng tộc. Bất luận một sinh linh nào kể từ ngày đặt chân lên con đường tu luyện vô danh cửu cảnh, thì cơ hồ đều đã có tên trên Võ Bảng.
Sau đó, Thiên Cơ các sẽ dựa vào chiến lực, thiên phú, tiềm lực, công pháp, tâm tính, cơ duyên, pháp bảo mà cho điểm.
Phát hành Võ Bảng theo kiểu như vậy, nếu không nắm trong tay một lượng tình báo khổng lồ, lại có một cơ quan sàng lọc phân loại kín không kẽ hở, e rằng có làm cũng là dã tràng se cát. Bởi lẽ, nếu không cẩn thận xếp hạng sai, khiến người trong thiên hạ mất đi tin tưởng, cái gọi là bảng xếp hạng cũng quá bằng ném cho chó gặm.
Nhưng...
Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh dám làm chuyện mà cả Huyền Hoàng giới không một tông một phái nào có gan đi làm.
Thực tế chứng minh, hắn làm được.
Suốt hơn năm mươi năm qua, Võ Bảng vẫn chễm chệ là bảng đơn đáng tin cậy nhất toàn bộ Huyền Hoàng giới, không một nhà nào lay chuyển được.
Thậm chí, các tông các phái phát hành bảng xếp hạng của riêng mình cũng tham khảo Võ Bảng.
Tạ Thiên Hoa không giống sư huynh và sư muội, trái lại quay sang nhìn Tạ Hàn Thiên một cái.
Lấy tính cách của ông chú nhà mình, cô nàng tuyệt đối không tin Tạ Hàn Thiên không có mục đích gì khác khi nhắc đến Võ Bảng hội trước mặt bọn họ.
Trong ấn tượng của cô nàng...
Chú hai là một lão lưu manh, bỉ ổi thành tính, thù dai hận lâu, háo sắc đào hoa. Hơn nữa, còn bẫy người khác nhiều thành nghiện.
Đúng. Thể theo đánh giá của mẹ nàng, chú hai là cái loại trừ thiên phú và cái mã ra thì chẳng có một điểm tốt nào cả.
Tạ Hàn Thiên cười tít cả mắt, nói:
“Cháu gái. Chẳng nhẽ cháu quên Thanh Tước tộc ta cũng có ba suất tham gia Võ Bảng hội hay sao?”
Thanh Tước tộc thống trị Lục Trúc Hải, ở Huyền Hoàng giới cũng là một cự đầu đỉnh cao, địa vị không thua kém gì các thánh địa như Kiếm Trì, Phần Thiên Cốc. Thiên Cơ các tổ chức Võ Bảng hội, mời các đại thánh địa tụ họp, đương nhiên không thể thiếu bọn họ.
Tạ Thiên Hoa nghe đến đây, hơi cắn răng.
Nếu không phải bỗng dưng Kiều Minh Long tìm đến, thì thân là thánh nữ trong tộc, suất đi Võ Bảng hội lần này chắc chắn là của cô nàng.
Chợt, giống như nhớ đến chuyện gì, Tạ Thiên Hoa nhìn sang ông chú mình.
Lúc này, Tạ Hàn Thiên đang cười, vẻ mặt cực kì bỉ ổi.