Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 217: Vân Nguyên Nhân Tràng



“Mời rượu!”

Lê Khuynh Thành đoán còn phải một hai khắc nữa Long U mới đưa món ăn thứ hai lên, bèn vung tay một cái, để cung nữ dọn rượu lên thiết đãi ba người Chiến Vương. Chỉ thấy trong rừng bỗng chốc có mười mấy thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện, phóng những dải lụa ra cuốn lấy cột đình. Lại thấy có hai người gương mặt như trăng rằm, tóc dài như suối, váy áo thướt tha, chân đeo lục lạc đạp lên lụa, tay nâng từng hũ rượu lớn nhẹ nhàng cất bước đi về phía Tao Đàn đình. Các nàng không sử dụng khinh thân thuật, không bắn mình bay đi như chim, cũng không lả lướt phiêu hốt, mà đi bộ chẳng khác nào người bình thường bước trên cầu độc mộc.

Rất chậm.

Từng bước, từng bước.

Khác biệt lớn nhất, ấy là người thường bước lên gỗ, các nàng thì đặt chân lên những dải lụa mỏng dính, tựa như có thể nhìn xuyên thấu được. Trên tay nâng hũ rượu dễ đến bảy tám cân, không hề đậy nắp, đổ đầy đến miệng, thế nhưng lại không hề chòng chành, chẳng sánh một giọt nào ra ngoài. Hương rượu thơm lừng theo từng bước chân lãng đãng tỏa ra, hòa trong ánh trăng.

Mỹ nhân, ánh trăng, hương rượu, khung cảnh tựa hồ chỉ xuất hiện trên chốn nguyệt cung thiên khuyết, khiến người ta chưa uống mà đã say.

“Hay! Hay!”

Nghiêm Quảng vỗ tay bôm bốp, nở nụ cười khả ố mười phần. Nếu Nguyễn Đông Thanh ở đây, nhìn vào biểu cảm đê tiện cùng hàng nước miếng đang chảy như thác của hắn lúc này, chắc hẳn sẽ lập tức nghĩ đến Trư Bát Giới bản 1996 của TVB.

Lê Khuynh Thành nói:

“Bản vương biết người Tề thích rượu mạnh, đáng tiếc Đại Việt ta và quý quốc cách núi ngăn sông, phong tục cũng khác, tửu đạo cũng có mấy phần khác biệt. Vẫn mong vương gia thông cảm bỏ qua cho.”

“Nơi đây chẳng phải có một thế lực Nhất Phẩm sao? Truyền tống trận hẳn là vẫn hoạt động.”

Nghiêm Quảng bĩu môi, xem chừng trước khi đến Quan Lâm y cũng đã được thưởng thức cái thứ rượu Đại Việt này rồi, chẳng qua là không rõ uống của ai mà thôi.

Long Tuyền hắng giọng một cái, nhắc:

“Vương gia, ăn nói cẩn trọng. Dù sao hiện giờ chúng ta cũng là khách.”

Lê Khuynh Thành cười khổ, lắc đầu:

“Không dám giấu gì vương gia, hiện tại Hải Thú rục rịch lên bờ, cô muốn ngồi vững ở cái vị trí thái tử này thì cũng không thể tùy tiện phung phí tiền bạc được, nếu không chư vị đại thần lên tiếng vạch tội thì cũng phiền phức.”

“Đường đường là đông cung thái tử, chẳng nhẽ còn phải xem sắc mặt của người khác?”

“Quả thực là không được tiêu sái như vương gia.”

Hai bên lại nói chuyện khách sáo qua lại một hồi, thì đã nghe Long U từ trong Lệ Chi Tiểu Uyển bay vọt ra, trên tay lần nữa nâng một bàn thức ăn được đậy vung kín mít, cho dù là một chút mùi hương cũng không tiết ra được.

Chỉ thấy cái vung che chắn bằng kim loại lúc này đóng lên một lớp sương mỏng, hiển nhiên là Long U sử dụng thần thông giữ lạnh món ăn đang cất giấu bên trong. Có món Huyết Điền Lãnh Kính Hồ ban nãy, ba người Nghiêm, Long, Quách đều thấy tò mò không biết lần này Trương Mặc Sênh lại dọn thứ gì lên thiết đãi bọn họ.

Long U chạy đến Tao Đàn đình, nhìn dọc ngó ngang một phen, xem chừng cũng vì cái tên Trương Mặc Sênh đặt cho món ăn này mà chột dạ. Cô bé cụp mắt, lắp bắp:

“Món này... cái tên món này có hơi... xúc phạm.”

“Vậy thì đừng nói.”

Lê Khuynh Thành lắc đầu, dường như cũng hết sức bó chiếu với vị “Tiểu Thực Thần” này.

Long U nghe thế, dẩu môi, hai mắt ầng ậng nước, mếu máo nói:



“Thế nhưng... tứ sư huynh dặn bắt buộc phải báo tên món ăn, nếu không thà vứt xuống ao cũng quyết không để ai động một miếng.”

Long Tuyền cười lạnh, nói:

“Thái tử điện hạ, nếu thiếu trang chủ đã nhất mực muốn chúng ta nghe tên món ăn thì cứ để tiểu công chúa nói.”

“Chư vị đến bản quốc, thế mà lại gặp phải chuyện này, ấy là do cô chưa tận chức trách của chủ nhà, xin được lượng thứ.”

Lê Khuynh Thành đương nhiên là biết Long Tuyền đang tính toán lợi dụng Trương Mặc Sênh để chia rẽ Nguyễn Đông Thanh và Đại Việt, trong lòng bèn cười nhạt. Mưu kế trên chiến trường há lại có thể đánh đồng với chiêu trò chính trị? Long Tuyền nếu là nghĩ vậy, xem chừng vẫn là quá ngây thơ.

Nàng ta ngoài mặt chỉ thở dài một tiếng, đoạn cúi đầu tạ lỗi.

Long Tuyền không còn cách nào khác, đành phải xua tay:

“Điện hạ quá lời, đại lễ này chúng ta sao dám nhận?”

Quách Bình Minh thấy phó tướng nhà mình bị thái tử Đại Việt đánh cho thua tan tác, vội vàng nói xen vào đỡ lời:

“Tiểu công chúa, vẫn nên nhanh chóng dọn món lên thôi. Để thêm lát nữa chỉ e vương gia nhà ta đói không chịu được mất.”

“Đúng! Đúng thế! Ha ha. Quách tướng quân quả nhiên là tri âm tri kỷ, hiểu được lòng bản vương!”

Nghiêm Quảng cười gật đầu.

Long U nuốt nước bọt, nói:

“Món này... gọi là Vân Nguyên Nhân Tràng.”

Yên tĩnh...

Yên tĩnh đến đáng sợ.

Sau khi Long U nói tên món ăn, Lê Khuynh Thành vội vàng phản ứng lại, lập tức truyền âm ra hiệu cho nhạc công ngừng khảy đàn tấu nhạc. Không khí Tao Đàn đình thoắt cái trở nên yên ắng như tờ, phảng phất có thể nghe được cả âm thanh của sợi tóc rơi xuống.

“Khinh người quá đáng!!!”

Long Tuyền gầm lên một tiếng, hai mắt như phun ra lửa.

Quách Bình Minh cũng xạm cả mặt lại, sát khí từ hai tròng mắt tràn ra chẳng khác nào suối khơi dòng.

Nghiêm Quảng cũng phải đập bàn, quát:

“Người đâu! Bắt Trương Mặc Sênh, chém đầu tế cha ta trên trời!!!”

Lê Khuynh Thành cũng không ngờ vị Trương thiếu trang chủ này lại có thần kinh thép đến vậy, ngay cả chuyện ruột người ở Vân Nguyên cũng dám lôi ra chọc giận đối phương.

Phải biết, đối với người Tề nói chung và những kẻ sùng bái Nghiêm Hàn nói riêng, chuyện này chẳng khác nào vảy ngược của họ. Một khi nhắc đến, quả thực có thể gây nên quần chúng cuồng nộ.



Thế nhưng, hai người đã bàn bạc với nhau, lại thêm chuyện này dù sao cũng có bàn tay của Bích Mặc tiên sinh “ngấm ngầm thúc đẩy”.

Nàng ta chỉ đành cắn răng, duy trì Trương Mặc Sênh đến cùng. Đại Việt thái tử nói:

“Chư vị... nơi đây là Đại Việt!”

“Thế nhưng...”

Long Tuyền nghiến răng, quát.

Nếu không phải nơi đây là đất khách quê người, Đại Việt lại chưa từng thua trận trước Đại Tề, hắn chỉ sợ là sẽ lập tức điều binh cày nát Lệ Chi Tiểu Uyển, bắt Trương Mặc Sênh lôi lên đĩa, để Quách Bình Minh biến Tiểu Thực Thần thành hai món ăn hắn bày lên thết đãi bọn họ.

Phải biết...

Vân Nguyên chi chiến chính là trận đánh quyết định giữa Đại Thục và Đại Tề, cũng là trận đánh cuối cùng trong đời của Vạn Nhân Đồ Quan Vân Phi.

Tương truyền khi ấy, Bình quận công bày kế lừa Nghiêm Hàn dẫn Huyền Giáp Vệ vào vây chết trong một bình nguyên lọt thỏm giữa hai rặng núi ở Đại Thục là Vân Nguyên. Lúc ấy chính vào lẫm đông, tuyết rơi trắng núi rừng. Giữa đồng tuyết trắng bạt ngàn ngút tầm mắt, hai quân Đại Thục – Đại Tề gườm ghè lẫn nhau, kẻ muốn mở đường máu thoát thân, người muốn bóp chết đối phương trong thung lũng, quả thực là tình thế ngặt nghèo, cung giương kiếm bạt, sinh tử chỉ trong một niệm.

Nghiêm Hàn lúc ấy đúng là lâm vào cảnh sơn cùng thủy tận, cuối cùng nghĩ ra một cách là chọn lấy binh sĩ chịu hi sinh, lấy cọc xuyên thủng người của Huyền Giáp Vệ, đốt ruột lấy mỡ sưởi ấm. Đối diện, ở Đại Thục lúc này Quan Vân Phi tuổi tác đã cao, không còn sức khỏe thuở tráng niên, không thể kiên trì trước gió tuyết của nước Thục. Cuối cùng sau ba tháng, lão tướng quân cảm nhiễm phong hàn, gục ngã ngoài sa trường.

Không còn chủ soái, quân Thục như rắn mất đầu, không tài nào chống đỡ nổi thế công của Huyền Giáp Vệ.

Đại Tề đại thắng.

Sau đó, Nghiêm Hàn cho quân bắt hết tướng sĩ Đại Thục, cắm cọc xuyên qua người la liệt khắp cả Vân Nguyên, đốt ruột lấy mỡ, lại hạ quân lệnh trạng nếu Vân Nguyên thiếu một cái cọc, Đại Tề sẽ lập tức khởi binh tấn công quốc đô Đại Thục.

Song...

Người đời từ đó cũng cho là Nghiêm Hàn thắng trận Vân Nguyên là do may mắn, thắng mà không võ. Nếu như Quan Vân Phi còn tuổi tráng niên, cầm cự thêm ba tháng, thì Huyền Giáp Vệ sớm đã chôn thây ở Vân Nguyên, cũng chẳng có chuyện Nghiêm Hàn dẫn quân Lục Trúc Hải, quy kiếm tự vẫn về sau.

Đối với người Tề mà nói...

Nếu như trận đánh ở Hoàng Liên sơn đạo, Lý Huyền Thiên một người trấn giữ quan ải khiến Huyền Giáp Vệ không tài nào đột phá chính là đệ nhất trong đời hành quân của Sát Thần Nghiêm Hàn.

Thì Vân Nguyên chi chiến chắc chắn xếp vào thứ hai.

Nhất là câu nói cuối đời của Quan Vân Phi đã được sử xanh chép lại:

“Lão phu bại không phải vì thằng ranh họ Nghiêm dũng mãnh phi thường, lại càng không phải vì cái tên Sát Thần hữu danh vô thực kia cầm binh xảo diệu đến mức nào. Lão phu thua là do không ngờ mình đang đối đầu với một kẻ mặt người dạ thú, táng tận thiên lương.

“Hận thay! Buồn thay!”

Người Tề khi đó coi Nghiêm Hàn là quân hồn, không muốn chiến công và oai danh của y chịu bất cứ một chút hư tổn nào. Thế nhưng trận đánh Vân Nguyên khi đó chẳng khác nào một nhát dao xé toạc tấm mặt nạ hào hùng bằng vàng của Nghiêm Hàn, để lộ sự xấu xí và máu lạnh bên dưới.

Lại có người Thục nói...

Chính vì Vân Nguyên chi chiến, thế nên về sau giữa Huyền Giáp Vệ và Nghiêm Hàn mới có dị nghị. Nghiêm Hàn không thể vượt qua Hoàng Liên sơn đạo tấn công Đại Việt, âu cũng là vì trận Vân Nguyên. Quan Vân Phi thua một trận chiến, nhưng thắng cả ván cờ là vậy.

Lời này lấy cơ sở là những gì người Tề tuyên truyền về trận Hoàng Liên sơn đạo, khiến trăm họ Đại Tề chẳng khác nào đớp phải con ruồi, há miệng mắc quai, muốn phản bác cũng vô lực.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv