Chờ Tạ Thiên Hoa đi khuất, đám Nho sinh mới bắt đầu động thân, chúi mũi vào đọc đôi câu đối cô nàng vừa đề lên cửa. Mới nãy vì cô nàng ngông cuồng mà không ai chú ý đến, thế nhưng lúc này khi đọc hai câu đối lên, đều cảm thấy là lạ. Đôi câu đối chẳng những không trào phúng châm chích gì, trái lại dường như có ý khen ngợi bọn họ có truyền thống lâu đời, phụ từ tử hiếu?
Hành vi trước và sau biến đổi luân chuyển, cực kỳ khó hiểu.
Đỗ Thám Hoa sa sầm sắc mặt.
Vốn là kế hoạch của ba anh em lão là lấy điểm mạnh của mình đi đấu điểm yếu của đối phương. Tuy có hơi không đúng đạo nghĩa giang hồ, song để thành chuyện lớn thì ba anh em nhà lão chẳng quan tâm lắm.
Phải biết Huyền Hoàng giới, những lần đánh sơn môn kiểu này cũng có luật bất thành văn của nó. Trái với thách đấu thông thường như lần Văn Cung đòi văn đấu với Nguyễn Đông Thanh, một khi có người lên thách đấu sơn môn thì kẻ thách đấu mới là người được ra đề mục. Sở dĩ có cái quy định này trước là để tránh kẻ thách đấu bị xa luân chiến, sau cũng để đảm bảo lần luận đạo này có công dụng, tránh lãng phí thời của đôi bên. Bằng không kẻ khác đến sơn môn luận kiếm, nhà ngươi cho người ta đấu đao thương quyền chưởng thì chẳng khác nào bằng không.
Thành thử, hành động của ba anh em họ Đỗ ở Huyền Hoàng giới mà nói có đôi phần vô liêm sỉ.
Vốn ba lão già tính là chỉ cần không chịu đấu thư, nhất quyết so tài thư pháp, Tạ Thiên Hoa tuy có thể đè đầu cưỡi cổ đại đa số phu tử ở đây, song so với mấy lão trưởng ban thì còn kém chút hỏa hầu.
Nào ngờ, cô nàng lại xuất thủ chẳng theo lẽ thường, không cho lão kịp trở tay. Đến lúc này muốn ngăn cản thì đã chậm, Tạ Thiên Hoa lưu loát để lại một đôi câu đối rồi nhanh chóng bỏ đi. Lão hiện tại tính là trưởng bối, có muốn dùng lời lẽ lươn lẹo để kéo thấp bối phận xuống nói chuyện ngang hàng với Tạ Thiên Hoa cũng cần phải có một cơ hội mới được. Đáng tiếc, cô nàng không cho lão bất cứ một thời cơ nào đã nói chen vào một câu.
Đến giờ ngay cả lão cũng cảm thấy quái lạ.
Đỗ Thám Hoa đọc đi đọc lại đôi câu đối, thế nhưng cũng như các Nho sinh phu tử khác, ngay cả lão cũng không phát hiện được điểm gì khác thường. Cặp câu đối được khắc vào cửa hoàn toàn giống như một cặp câu đối ngợi khen bình thường người ta phải tốn tiền thuê bọn hắn đến viết trong từ đường, chính sảnh.
Thế nhưng, lấy tính cách của Tạ Thiên Hoa mà nói, hành động này chẳng phải có chút sấm to mưa nhỏ hay sao?
Chẳng biết là ai bắt đầu, trong đám Nho sinh dần dần có tiếng rì rầm, nói Tạ Thiên Hoa đến đây chứng kiến tấm biển do Đỗ Thám Hoa đề, tự thẹn không bằng nên mới chịu lui một bước, tặng đôi câu đối lấy lòng bọn chúng cầu xin thư viện giơ cao đánh khẽ.
Đám phu tử khác nghe thế, cũng gật gù cho là phải.
Những chuyện này Đỗ Thám Hoa đều nhìn thấy hết. Lão lắc đầu, thầm nghĩ mấy năm này đám Nho sinh phu tử này ngồi chỗ cao được người ta bợ đỡ đã quen, tưởng rằng mình nắm đầu thiên hạ đến nơi, càng lúc càng ngông cuồng ngu xuẩn.
Đôi câu đối đúng là thua lão nửa bậc, song hai chữ trên biển hiệu cũng đâu phải lão muốn là viết ra được, hoàn toàn là tác phẩm phải súc thế từ lâu, hơn nữa giữa chừng có linh cảm, xuất thần mới viết ra được. Nếu như hai bên so đấu thư pháp thì kết quả khả dĩ nhất là ngang tay.
Hơn nữa, sư phụ của đối phương đến Văn Cung cũng dám đánh, đệ tử há lại cần phải lấy lòng một cái Thanh Tùng thư viện?
Đỗ Thám Hoa lắc đầu, nói:
“Một lát nữa các người gọi viện trưởng và các vị trưởng ban ra đây, chúng ta cùng luận một hai.”
oOo
Tạ Thiên Hoa rời khởi Thư Ban, theo đường cũ định đến một ban khác trong thư viện chơi một chuyến thì đã thấy trong đình ngắm cảnh ven đường đã có mấy người Nho sinh ngồi, xem ra đã chờ cô nàng ở đây từ lâu. Trên bàn để sẵn các loại nhạc khí như cổ cầm, sáo ngọc, ..v..v... hẳn nhiên đối phương có chuẩn bị mà đến.
Ngồi chính giữa đám đông, tựa như hạc giữa bầy gà là một thiếu nữ có mái tóc màu lam lạnh, vận một thân váy trắng phau như tuyết, đôi tròng mắt ánh kim sáng lên tựa như hai hòn bi đúc bằng vàng ròng.
“Tạ tiểu thư, đi sớm thế? Nhạc ban chúng ta còn chờ thọ giáo tiểu thư đây.”
Tạ Thiên Hoa nheo mày, phát hiện thiếu nữ tóc lam khí tức nhộn nhạo, căn cơ lại thâm hậu dị thường. Cảm giác giống như năng lượng tích chứa trong đan điền của nàng ta mới có chưa đến một nửa chuyển hóa thành hạo nhiên chính khí của Nho môn.
Ấy thế nhưng, ngay cả như thế, thì tu vi của thiếu nữ này đã đạp vào ngũ cảnh.
Loại hiện tượng này tuy không xuất hiện ở yêu tộc bao giờ, nhưng thân là thánh nữ Thanh Tước tộc, Tạ Thiên Hoa được tiếp xúc với những thông tin phần lớn người cùng trang lứa có nằm mơ cũng không ngờ tới. Cô nàng từng được đọc trong sách cổ một đoạn ngắn ghi chép về tác dụng của việc con người trở thành thiên đạo chi linh lên Ngũ Lộ Triều Thiên.
Trong đó, có đề cập đến chuyện sở dĩ gọi năm đạo Nho, Đạo, Phật, Vu, Võ là Ngũ Lộ Triều Thiên là bởi sau Phản Thiên Chi Chiến, năm nhà này có quyền tạo ra hạ giới phụ thuộc vào đại đạo của mình.
“Thiên tài từ hạ giới phi thăng?”
“A? Không ngờ tiểu thư cũng biết đến đám người phi thăng thấp kém chúng ta, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Thiếu nữ tóc lam cười ngọt ngào, thế nhưng ngoài miệng thì khách khí, đôi mắt nàng ta lại không hề che giấu vẻ ngông nghênh.
Nàng ta đưa bàn tay như ngó sen khảy lên dây đàn một cái, đoạn nói;
“Nếu tiểu thư không chê tiểu nữ xuất thân thấp kém, không biết thiên tài thượng giới như ngài có thể chỉ điểm một hai hay không?”
Tạ Thiên Hoa cười, nói:
“Không biết tôn tính đại danh của cô nương? Tiểu nữ thấy phàm là kẻ có thể độ kiếp phi thăng có ai mà không phải kinh tài tuyệt diễm? Trời sinh có tài ắt có đất dụng võ, hoa quý để đâu cũng có thể ngát hương. Cô nương hà tất tự hạ thấp bản thân như thế?”
“Hoa quý trồng đất cằn có thể sống đã là tốt, nói gì đến tỏa hương? Tiểu thư sinh ở nơi màu mơ phì nhiêu, sao hiểu được cảm nhận của kẻ lớn lên ở chốn sỏi đá cát bùn?”
“Thụ giáo. Là ta tự cho là đúng.”
Tạ Thiên Hoa ngồi xuống, đối diện với thiếu nữ tóc lam, đoạn lại hỏi:
“Tiểu thư còn chưa cho biết danh tính.”
“Tiểu nữ họ Phùng.”
Cô gái mắt vàng gật đầu một cái. Tạ Thiên Hoa thấy nàng có cùng họ với Phùng Thanh La, hơn nữa cũng không ôm bao nhiêu địch ý với mình, thành thử hảo cảm với nàng ta cũng tăng, lời lẽ cũng bớt bảy phần bén nhọn, khác hẳn với thái độ khi đối đãi với Nho sinh phu tử khác của thư viện Thanh Tùng.
Đám Nho sinh đứng chung quanh trợ trận lúc này thấy hai người Phùng, Tạ ngồi nói chuyện chẳng khác nào bạn bè thân thiết thì không khỏi nóng mắt, bèn quát:
“Phùng Chỉ Hiên, nhà ngươi đừng có mà ăn cây táo rào cây sung! Mau chóng ra tay!”
“Lần này Chỉ Hiên có việc tại thân, không thể tiếp tục hàn huyên với tiểu thư, thật là chuyện đáng tiếc ở đời.”
“Không sao.”
Tạ Thiên Hoa nheo mắt lườm đám Nho sinh đang đứng sau lưng nàng ta một cái, đoạn nói:
“Không biết Phùng cô nương định so đấu thế nào?”
“Nhạc đạo, lấy âm làm đao, thanh làm kiếm, vần làm thuẫn bài, điệu làm chiến giáp, công thủ tiến lui đều trong một niệm. Nếu đã là so tài, chẳng bằng lấy âm công ra đấu. Tạ tiểu thư nếu cảm thấy đây không phải thế mạnh của mình thì có thể từ chối, dù sao nhân vô thập toàn. Hơn nữa lần này tiểu thư lên công sơn, về lý mà nói thì đáng nhẽ đề mục phải do tiểu thư đến chọn mới phải.”
Phùng Chỉ Hiên nói.
Đằng sau, đám Nho sinh lập tức quát to:
“Không được! Phùng sư muội lần này là thách đấu cá nhân, không liên quan đến công sơn! Thế nên lần này so đấu âm công là không vấn đề gì cả! Chỉ Hiên, các vị sư huynh sư tỷ biết sư muội rụt rè thương người, xong chuyện này can hệ đến thanh danh của thư viện, phải biết lấy đại cục làm trọng.”
Tạ Thiên Hoa cười lạnh:
“Cưỡng từ đoạt lý, cả vú lấp miệng em, ta thấy cả thư viện này cũng chỉ có mình Chỉ Hiên ra dáng người đọc sách thánh hiền. Thế nhưng các người đã một năm một mười muốn ép ta phải đấu, vậy thì ta sợ gì mà không phụng bồi đến cùng?”
Đám Nho sinh bị chửi cho một phen, không phản bác gì được, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, xem như mắt điếc tai ngơ.
Phùng Chỉ Hiên nói:
“Tạ tiểu thư quả thực là người cân quắc anh thư, hào sảng hơn cả đấng mày râu. Chỉ Hiên tự thẹn không bằng. Cầm này tên Ẩn Kiếm, làm từ gỗ đóng giường, đã theo tiểu nữ tung hoành cả đời, một đường từ hạ giới lên tận đây. Hôm nay xin được dùng nó để lãnh giáo thiên âm tuyệt kỹ của Tạ tiểu thư.”
“Không dám nhận là thiên âm tuyệt kỹ, thế nhưng có mấy phần đặc biệt, có thể tự thành một phái.”
Tạ Thiên Hoa nói.
Đối phương đã thông cáo mình sử dụng cầm gì, cũng tương đương với báo môn phái, cô nàng quý trọng cách làm người của Phùng Chỉ Hiên, thế là cũng chủ động tiết lộ một hai.
Nào ngờ, một câu này của Tạ Thiên Hoa lập tức dấy lên sự chê cười châm chọc của đám Nho sinh:
“Cười chết ta. Nho môn vạn năm nay không ngừng có tiền bối tiên hiền xuất thế, Nhạc đạo phồn vinh, thế mà giờ lại có người dám tự xưng tự thành một phái?”
“Sẽ không phải kỹ thuật quá nát, các gia các phái không ai thèm nhận nên mới tự thành một phái đấy chứ?”
“Kể cũng tốt. Lọt sàng xuống nia, bùn tích chỗ trũng.”
...
Phùng Chỉ Hiên thấy đám Nho sinh này ngu xuẩn vô tri đến thế thì không khỏi lắc đầu.
Cái những tên này thiếu chẳng gì ngoài ngón đòn của xã hội.
Tạ Thiên Hoa nghe thế, cười nhạt:
“Yên tâm. Lát nữa sẽ không để các người thất vọng.”
Số chương còn lại hôm nay: 4 chương chính truyện.