Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa không ngờ đồ vật thần kỳ này lại do sư phụ mình thiết kế.
Không sai, là sư phụ, không phải thầy.
Dù sao, thầy là nói về văn, sư phụ là về võ, trong Huyền Hoàng giới chính là như thế. Không rõ vì sao Nguyễn Đông Thanh lại nhất nhất đòi hai người gọi là thầy, song cả hai không dám không nghe.
Trong lòng âm thầm gọi sư phụ là được rồi.
“Sư phụ quả nhiên là thủ đoạn đầy mình.”
“Sáng tạo ra được thứ này, chỉ luận kiến thức, e là vượt qua vô số thánh địa. Thiên Cơ Môn cũng không bằng.”
Tạ Thiên Hoa chặc lưỡi.
Cô nàng có thể tiếp nhận Bích Mặc tiên sinh là một tuyệt thế cao nhân, tu vi bằng trời.
Cũng có thể chấp nhận sư phụ mình thủ đoạn thông thiên, công đoạt tạo hóa.
Thế nhưng, cái xe này, hoàn toàn là một vật tầm thường, cũng do công tượng phàm nhân tạo nên. Duy chỉ có thiết kế là thể hiện tư duy sáng tạo vượt xa Huyền Hoàng giới.
“Có lẽ đây mới là nguyên do Lão Thụ cổ viện không hề có một chút thánh dược, thánh thảo.”
Nguyễn Đông Thanh đương nhiên là không rõ hai tên học trò đang nói gì. Gã tự lấy đũa, dùng miếng chanh lau sạch, đoạn hỏi lão Hùng xem hôm nay có món gì ngon.
“Ếch. Mấy hôm nay không rõ có nguyên do gì, ao sen phía bắc thành có rất nhiều ếch, béo thơm chắc nịch. Để bác làm cho cậu mấy món. Thêm cút rượu.”
“Vậy phiền bác.”
Nguyễn Đông Thanh xoa tay vào nhau, sau đó lại bảo học trò chuẩn bị động đũa.
Tạ Thiên Hoa và Lý Thanh Vân thì nhìn nhau, mặt tái mét.
Trong giới tu luyện Huyền Hoàng giới, có một quy tắc ngầm.
Gan rồng tủy phượng đều có thể ăn, duy có thịt ếch là không được.
Nguyên do cụ thể rất ít người rõ, bởi các thế lực lớn đều giấu kín như bưng, song ngay cả tộc Thanh Tước trong Lục Trúc hải cũng không dám động vào một con ếch nào.
Chiếu lý mà nói, người phàm cũng sẽ không ăn thịt ếch.
Người tu luyện không dám ăn, đương nhiên cũng sẽ không để phàm nhân sống trong những thành trấn dưới quyền quản hạt của bọn họ động vào thịt ếch. Có nơi cứng rắn thì hạ lệnh cấm, có nơi mềm dẻo thì dùng văn hóa, dùng tín ngưỡng.
Tuy nhiên...
Ở ải Quan Lâm, thiết luật này bị phá hủy.
“Đúng rồi. Hai vị này là...”
“Hai đứa học trò, cháu vừa mới nhận.”
Nguyễn Đông Thanh vừa đáp lại ông chủ, vừa quay đầu nói với hai người Tạ Thiên Hoa:
“Quên mất, chắc hai đứa cũng không biết ăn thịt ếch. Chớ nhìn chúng xấu xí nhớp nháp vậy thôi, thực chất vừa thơm vừa béo, quả là mỹ vị nhân gian.”
Chẳng mấy, hai món xào, một bầu rượu đã được lão Hùng đưa lên bàn.
Nguyễn Đông Thanh gắp một đũa, chỉ thấy thịt ếch ngọt thêm quện với nước chấm tê cay, hương vị quyến luyến ở đầu lưỡi, chắc mà không dai. Lại nhấp một chút rượu, để vị cay nồng khẽ đưa đẩy hương vị vào tận sâu trong bụng.
Gã thở ra một hơi dài, thỏa mãn.
“Mời... mời thầy.”
Thấy Nguyễn Đông Thanh ăn ngon lành như thế, Lý Thanh Vân cũng nuốt nước bọt, vội vàng giơ đũa gắp mấy miếng vào bát.
Tạ Thiên Hoa cũng không nhịn được, tự gắp một đũa.
Hai người nhìn nhau, cùng hạ quyết tâm.
Cấm kỵ của Huyền Hoàng giới có là gì? Bản thân Bích Mặc tiên sinh chẳng phải cũng đang sống trong ở Lão Thụ cổ viện – cấm địa trong cấm địa hay sao?
Cùng lắm gây họa, có sư phụ gánh vác.
Chưa ăn thì thôi, vừa mới thử xong, hai người lập tức nghiện.
“Quá ngon!”
“Mỹ vị nhân gian!”
Bấy giờ, Tạ Thiên Hoa và Lý Thanh Vân còn quản gì đến chuyện cấm kỵ ở Huyền Hoàng giới nữa? Hai người động đũa liên tục, bốn chiếc đũa tới lui như hổ vào bầy dê, lũ tràn đê vỡ, cuốn qua hai đĩa thịt ếch.
“Hai người học trò của cậu đúng là ăn khỏe thật.”
Lão Hùng cười, cảnh tượng này lão đã thấy quá nhiều. Lần nào tế món chiêu bài này ra, quản chi tao nhân mặc khách, đài các tiểu thư, nháy mắt đều hình dung bằng bốn chữ “ăn thùng uống vại”.
“Mất mặt. Ấy? Để lại miếng đó cho thầy!”
Nguyễn Đông Thanh vội đưa đũa, thế nhưng cuối cùng cũng không cứu nổi miếng tù và rơi vào miệng cọp.
Không đúng. Mỏ chim.
oOo
Bấy giờ, bên kia đường, có hai tên quái nhân chính đang nhìn chằm chằm ba người, vẻ mặt uất hận.
Một tên gầy tong teo, da bọc xương, da bụng ép vào xương sống, cơ hồ một cơn gió thổi cũng chết.
Tên còn lại béo núc ních, cả người là mỡ, đầu tròn mắt dẹt, thân hình tròn vo như quả bóng.
Tên béo nghiến răng, tay xiết lại, nói:
“Há lại có lý này! Huyền Hoàng giới còn có kẻ có mắt không tròng dám ăn đồng loại của tao? Tao phải giết chúng nó!”
“Đừng! Chớ đánh rắn động cỏ.”
Tên gầy vội vàng khuyên can, chỉ sợ đồng bọn vì quá kích động mà làm hỏng đại sự.
Hai người này đương nhiên là quỷ đói do Đế Mộ phái ra.
Mà bản thể của gã béo... chính là một con ếch.
“Thế nhưng...”
Tên béo trong lòng vẫn còn khó chịu, nhưng cũng sợ làm hỏng chuyện của các đế tôn, nên do dự chưa quyết.
“Làm xong chuyện được giao, lại nhờ đế tôn ra mặt đòi nhân tộc cho chúng ta một lời giải thích là được. Con mẹ nó! Lại dám xúc phạm minh ước, không coi Đế Mộ ra gì hay sao?”
Không sai.
Sở dĩ các đại thánh địa lại có luật ngầm cấm ăn thịt ếch là do nể mặt Đế Mộ. Ngoại trừ mười chín đế tôn ra, các loại quỷ sai trong mộ tám chín phần là ếch.
Tên béo thở dài, nói:
“Được rồi. Nghe lời ngươi.”
Tên gầy vừa khuyên được thằng bạn nguôi nguôi, đang định bàn chuyện thám thính Lão Thụ cổ viện, thì lại nghe trong quán rượu truyền ra câu nói đầy thách thức của một cô gái:
“Thầy. Thầy. Lát nữa chúng ta đến ao sen bắt ếch về nuôi được không? Như vậy sau này hễ muốn là có mà ăn?”
Vừa nói, vừa nuốt nước bọt, tỏ vẻ thòm thèm.
Lửa giận vừa hơi lịm đi của tên béo giống như bị xối cho cả can dầu, nháy mắt cháy phừng lên dữ dội:
“Mẹ nó! Còn nuôi thịt? Tên gầy, đừng cản tao, tao phải lột da chúng nó lên xào!”
“Đừng. Đừng!”
Tên gầy vòng tay giữ chặt gã béo lại, chỉ sợ hắn giận quá mất khôn, để lộ khí thân phận.
Tên béo hơi bình tĩnh lại, chợt bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, cười nói:
“Chờ đã. Ta tạm tha tội chết cho chúng, không có nghĩa tội sống không thể tính ngay? Sẵn dây có võ đài, chẳng bằng đánh chúng một trận mềm xương, phế tay phế chân gì đó, giải tỏa tâm trạng. Chỉ cần không đánh chết bọn chúng thì chắc hẳn quân thủ thành cũng không quản đến đâu.”
“Ý hay! Thêm cả tao vào!”
Tên gầy nghe xong, lập tức vỗ tay tán dương, lại hào hứng muốn tham gia.
Kỳ thực bản thể của hắn là nhái bén, cũng họ nhà ếch.
oOo
Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa thỏa mãn thở ra một hơi dài, chính đang lấy tăm tre xỉa răng, thì bỗng từ phía sau bước lại hai tên quái đản.
Một gầy, một béo, thần sắc trên gương mặt mười phần đê tiện.
“Các người muốn gì?”
“Muốn gì à? Nhìn chúng mày ngứa mắt, nên muốn dạy dỗ một trận!”
Tên béo cười hà hà, đáp.
Gã gầy lại nhìn Tạ Thiên Hoa, nuốt nước bọt một cái, lại nói:
“Không đánh cũng được. Chỉ cần cô em chịu đi với bọn anh một chuyến...”
“Cút!”
Chớ thấy Tạ Thiên Hoa hiện giờ cực kỳ ôn hậu thuần lương mà tưởng nhầm. Nàng ta ứng xử như vậy, đó là bởi vì đối diện chính là Bích Mặc tiên sinh.
Với kẻ khác, nàng ta kỳ thực vẫn cứ là thiếu nữ kinh tài tuyệt diễm của tộc Thanh Tước.
Ngạo khí đương nhiên là có.
Tên béo cũng bị nhan sắc của Tạ Thiên hoa chấn kinh. Bây giờ nghe cô nàng phản ứng như vậy, bèn cười vang:
“Oa! Ớt cay! Đúng sở thích của ta rồi.”
“Cô em, anh khuyên cô em nên ngoan ngoãn nghe lời, có thể bớt cho hai tên này nỗi đau thể xác. Bằng không lát nữa động võ, e là mất cả chì lẫn chài.”
Tên gầy nhếch mép, đe dọa.
Hắn đứng ở đây, đã nhỉn rõ mồn một Lý Thanh Vân là kẻ mất hết tu vi, còn Nguyễn Đông Thanh chỉ là một phàm nhân không hơn không kém.
Cái loại giun dế này, một ngón tay của hắn nhấn xuống cũng chết cả ngàn vạn, không đáng để mắt.
“Khinh người quá đáng!”
“Khinh ngươi thì sao? Tiểu tử, phía sau chính là võ đài. Có dám thượng đài chiến một trận?”
Gã béo hất đầu về phía cánh cửa đằng sau quán của lão Hùng.
Nơi đó, chính là lối vào lôi đài.
“Sao lại không dám?”
“Được! Lát nữa đừng có sợ quá mà chạy đấy!”
Hai tên béo gầy nghênh ngang rời đi, trước lúc khuất bóng còn đưa tay lên cổ cứa một cái, hàm ý khiêu khích cực kỳ rõ rệt.
Nguyễn Đông Thanh nhấc chén rượu, nhấp một cái, lắc đầu:
“Quan Lâm mấy ngày nay đúng là loạn. Ra ngoài có một chút vậy mà đã bị người khác tìm đến gây sự.”
“Mất hứng.”
Gã đưa mấy đồng tiền cho lão Hùng, sau đó nhún vai, quay sang chỗ hai đứa học trò:
“Tự giải quyết cho tốt. Thầy ra chợ mua chút đồ.”
“Mua đồ? Nuôi ếch còn cần thứ gì hả thầy?”
Tạ Thiên Hoa nghe đến mua đồ, lập tức nghĩ đến chuyện nuôi ếch. Bây giờ trong đầu nàng vẫn còn dư vị món ăn vừa rồi, mãi cũng không quên được.
“Không hẳn. Mua thuốc và băng gạc. Bằng không lát nữa ai chữa cho Thanh Vân?”
Nguyễn Đông Thanh đáp gọn, sau đó vung túi tiền lên, đi mất.
Gã chột dạ.
Đúng là ghét của nào trời trao của nấy, sợ cái gì thì cái đó đến.
Mấy hôm nay Nguyễn Đông Thanh thỉnh thoảng xuống núi quan sát, tên nhóc Lý Thanh Vân này cơ hồ trầm mê đọc tiểu thuyết, thậm chí hình như còn luyện theo. Bây giờ tốt, có người đến gây sự, kéo lên võ đài.
Về phần Tạ Thiên Hoa?
Thôi đi. Tuy là người tu luyện, nhưng sau cùng cũng là tiểu thư đài các, con gái nhà lành. Chẳng nhẽ bắt nàng ta lên đánh nhau?
Coi sao được?
Lại nói, cô nàng văn tĩnh như thế, mấy ngày nay cơ hồ chỉ học kiến thức sinh vật, nào có quan tâm gì đến đánh giết võ công?
Thế nên... trận này, vẫn phải để Lý Thanh Vân đánh.
Có nên hỏi Vũ tướng quân mượn lấy cái cáng không?