Minh Phong cùng Liễu nói cười đi tới trước. Vật nhỏ thật đơn thuần cũng thực thiện lương, tuy bề ngoài không dễ nhìn, nhưng Minh Phong lại là loại người coi trọng tâm linh chứ không phải bề ngoài. Vì thế, rất nhanh, rất nhanh, hai người liền bước lên bậc đầu tiên của tình bạn. (Ách, tình bạn còn có cấp bậc sao?)
Liễu thật nhiệt tình dẫn Minh Phong đi một vòng trong sơn động, giới thiệu chủng tộc của mình với cậu.
Ngõa đạt tộc là bộ tộc cường đại nhất khu vực này, lãnh địa của chúng nó rất lớn, theo lời Liễu, nếu đi bộ phải đi thật lâu thật lâu mới xong.
Minh Phong không biết thật lâu thật lâu rốt cuộc là bao lâu, bởi vì nơi này tựa hồ không phân biệt ban ngày cùng ban đêm, cậu cũng không biết sinh vật nơi này làm thế nào để tính toán thời gian. Nhưng, từ lời Liễu cậu nắm được chút tin tức mấu chốt: đầu tiên, nơi này cũng có rất nhiều chủng tộc có trí tuệ, tựa như trên mặt đất, căn cứ theo thực lực mà chúng nó phân chia thành những lãnh địa lớn nhỏ bất đồng. Tiếp theo, nơi này giống mặt đất, cũng là thế giới mạnh được yếu thua, thực lực là thứ bảo đảm để sinh tồn.
“Đúng rồi, Liễu, nơi này của các ngươi có nơi nào kỳ quái không?”
Minh Phong làm bộ như lơ đãng hỏi.
“Nơi kỳ quái? Hình như không có.” Liễu cẩn thận suy nghĩ, lắc lắc đầu đáp.
“Làm sao vậy? Sao ngươi lại muốn tìm nơi kỳ quái?” Liễu tò mò nhìn Minh Phong.
Minh Phong xoa xoa đầu nó: “Bởi vì lúc trước ta vì rơi vào một nơi kì quái mới rớt xuống lãnh địa của các ngươi, ta rất muốn trở về a. Nơi đó là nhà của ta, có bầu bạn của ta, thân nhân cùng bằng hữu của ta. Ta rất nhớ bọn họ.”
Liễu đồng tình nhìn Minh Phong: “Hóa ra ngươi bị lạc đường như vậy nha, trách không được ta tới giờ cũng chưa thấy bộ tộc các ngươi. Ngươi yên tâm, ngươi nhất định sẽ trở về được mà.” Với tâm linh non nớt của Liễu quả thực không thể tưởng tượng được nếu ly khai người thân cùng tộc nhân phải làm thế nào sống sót.
“Liễu——”
Lúc nói chuyện, một tộc nhân của Liễu đi tới. Âm thanh của nó rất già nua, tuy Minh Phong không thể nhận ra niên kỉ từ bề ngoài của chúng nó, nhưng có thể suy đoán từ các tình tiết nhỏ.
“Tộc trưởng gia gia.” Liễu thật cao hứng chào hỏi với đối phương, tuy không có hành động khác nhưng từ vẻ mặt có thể nhìn ra, Liễu rất tôn kính người này.
“Xin chào.” Minh Phong lễ phép gật đầu chào người vừa tới.
Tộc trưởng mỉm cười đánh giá Minh Phong từ đầu tới đuôi một lần, trong ánh mắt tang thương của năm tháng cùng trí tuệ tràn ngập hiền lành cùng từ ái.
“Xin chào, khách nhân. Ta đã nghe nói chuyện của ngươi, hoan nghênh ngươi tới bộ lạc chúng ta, cần hỗ trợ gì xin cứ nói.”
“Ta sẽ, cám ơn ngài, tộc trưởng.” Minh Phong cảm kích khom thắt lưng, đối với vị tộc trưởng gia gia giống như trưởng giả tràn ngập hảo cảo cùng tôn kính.
“Không cần cảm tạ, ha hả, ta nhìn được ngươi là đứa nhỏ tốt.” Tộc trưởng vui cười nói.
Chỉ một lát sau, tất cả tộc nhân ngõa đạt tộc đã vây thành một vòng, cùng châu đầu ghé tai, chỉ trỏ Minh Phong đang nói chuyện với tộc trưởng.
Chính là Minh Phong một chút cũng không lưu tâm, chỉ vui vẻ nói chuyện với tộc trưởng, nhưng Liễu bên cạnh cậu lại bị mọi người xem là tâm điểm chú ý, chốc thì động tay, chốc lại động chân, có vẻ rất không tự tại. Thấy Minh Phong không có chút khó chịu nào, ánh mắt thật to của nó lóe sáng quang mang nhìn Minh Phong hệt như đang nhìn một người khổng lồ.
Minh Phong đương nhiên cũng không để ý tới ánh mắt đó, lúc trước bị nghiên cứu, cậu từng bị trần truồng để mọi người vây xem, hơn nữa nhóm tộc nhân ngõa đạt tộc lại không hề có chút ác ý, chỉ là tò mò một chút mà thôi. Một giống loài chưa từng xuất hiện, bị vây xem là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, khụ khụ, Minh Phong tựa hồ không ý thức được mình đang bị vây xem, cậu đang mãi mê nói chuyện phiếm với vị tộc trưởng trưởng gia gia hòa ái dễ gần, nào có để ý phản ứng người khác nữa.
“Người trẻ tuổi, chúng ta tạm ngưng ở đây đi. Ngươi cũng biết lão già này cứ ngửa cổ như vậy, xương cốt sẽ không chịu nổi, ta nghĩ, cổ của ngươi cũng chịu không nổi đi.” Tộc trưởng hướng Minh Phong nháy mắt mấy cái.
“Được.” Minh Phong lúc này mới phát hiện bọn họ đã hàn huyên hồi lâu, chung quanh đứng đầy tộc nhân ngõa đạt tộc tò mò với mình. Tiểu tử Liễu đã đứng ngồi không yên.
Minh Phong sờ sờ đầu nó, biểu đạt ý tứ xin lỗi.
Lão tộc trưởng khẽ khụ hai tiếng thanh giọng, tiếp đó lớn tiếng nói với tộc nhân: “Vị này là khách nhân của ngõa đạt tộc chúng ta, Minh Phong đến từ nhân tộc, trong khoảng thời gian này cậu ta sẽ ở lại chỗ chúng ta, hi vọng mọi người có thể hảo hảo ở chung.”
Tộc trưởng nói xong, Minh Phong hướng mọi người gật gật đầu.
Trong đám người nổ ra một trận âm thanh ong ong, xem ra tộc trưởng rất có uy tín, hay nên nói là ngõa đạt tộc là một chủng tộc nhiệt tình hiếu khách. Tóm lại, không có ai đưa ra ý kiến phản đối quyết định này của tộc trưởng. Mọi người chỉ đang thảo luận về diện mạo của sinh vật nhân tộc kì quái.
Lại bị nói là thứ kì quái, Minh Phong thầm cười khổ, đã có chuẩn bị tâm lý trong suốt một thời gian dài bị xem là quái vật.
“Hi vọng ngươi không để ý, chúng nó hơi tò mò một chút. Ngươi biết đó, trước đó chưa từng có nhân loại xuất hiện ở đây.”
“Không sao.” Minh Phong lắc đầu, biểu thị mình không để ý, đây là chuyện rất bình thường, cậu đột nhiên xuất hiện ở nơi này, nếu không có ai tò mò mới là chuyện kì quái. Vì thế, cậu thực thản nhiên đứng ở đó, tùy ý để mọi người trong tộc ngõa đạt quan sát.
Sau đó, một chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh.
Một bé con chỉ cao khoảng 30cm lảo đảo từ trong đám người tiến ra, hướng thẳng tới chỗ Minh Phong. Tộc nhân ngõa đạt vây quanh cậu đều đồng loạt hút một ngụm khí, ngừng thở, mọi người trừng mắt nhìn bé con không biết từ đâu bò ra, nhưng không ai nghĩ tới việc ngăn cản nó.
Bé con kia đại khái chỉ cao bằng 1/3 Liễu, hẳn là tương đương với trẻ con ba tuổi đi. Minh Phong im lặng nghĩ.
Bé con kia ngay cả đi đường còn chưa vững, vươn đôi chân ngắn ngủn, vui tươi hớn hở chạy về phía Minh Phong. Đến gần liền ôm lấy bắp chân cậu—— mọi người xung quanh một lần nữa hít sâu một hơi—— bé con cũng bắt đầu thờ hồng hộc bấu lấy quần Minh Phong leo lên trên.
Minh Phong dở khóc dở cười, tiểu gia hỏa này không xem mình là gốc cây đi. Rất có thể. bởi vì cây cối ở nơi này bình thường cũng chỉ cao khoảng hai met.
Tuy chỉ là trẻ con, nhưng móng vuốt đã bắt đầu sắc bén, cái quần duy nhất của Minh Phong bị bấu thành một hàng lổ nhỏ, thân bé xíu kia treo trên người Minh Phong, nghỉ một lát, sau đó lại tiếp tục hổn hển hổn hển bò tiếp.
Minh Phong bất đắc dĩ cúi đầu nhìn gấu Koala xem mình thành cây bạch đàn, sau đó nhìn nhóm người lớn ở xung quanh xin giúp đỡ.
Ai ngờ vừa nhấc đầu, cư nhiên phát hiện đám người lớn kinh hãi khi nãy đang nén cười nhìn bộ dáng túng quẫn của mình.
Thật là—— cả đám đều thích xem náo nhiệt!
Minh Phong bắn ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía lão tộc trưởng, vị lão giả luôn nhìn cậu bằng ánh mắt hiền lành trí tuệ khi nãy hiện giờ lại bày ra vẻ mặt xem kịch vui, rõ ràng tỏ ý ta không quản, có phiền toái thì tự mình giải quyết đi.
Lại nhìn về phía tiểu Liễu, vật nhỏ này nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, chính là không nhìn Minh Phong, nhưng dư quang khóe mắt chưa hề rời khỏi người cậu. Miệng mím chặt, rõ ràng sợ mình nhịn không được mà bật cười.
Minh Phong chán nản!
Bàn tay thon dài duỗi xuống, xách lấy thứ gì đó bọc bên ngoài vật nhỏ, ách, hẳn là một loại lá cây đi, nhưng xúc cảm thật mềm dẻo, tài liệu không tệ. Xách bé con lên trước mặt, cao cao ngang tầm mắt mình. Bên tai lại nghe tới một trận hút khí, Minh Phong thề, tất cả mọi người tuyệt đối đều ngừng thở. Trong lòng thầm cười xấu xa, đắc ý lướt nhìn xung quanh, cậu còn thấy một tộc nhân ngõa đạt kích động định xông lên, đáng tiếc bị tộc nhân xung quanh kéo lại.
Ánh mắt chuyển tới người tộc trưởng, thần sắc lão nhân không biến đổi chút nào, vẫn là biểu tình chờ xem kịch vui. Liễu thì làm biểu tình ta tin tưởng ngươi làm Minh Phong thực bó tay——
bọn họ chỉ mới quen biết, cũng chưa nói chuyện được bao nhiêu câu, tin tưởng cái gì a.
Vật nhỏ đột nhiên bị xách lơ lửng giữa không trung nhưng không sợ hãi chút nào, còn cao hứng quơ quơ tay chân, cười khanh khách không ngừng. Minh Phong đầu hàng, bộ lạc này già trẻ lớn bé chỉ có một đức hạnh, cậu vòng một tay trước ngực, đặt bé vững vàng ngồi lên cánh tay mình. Cái mông nhỏ còn không ngừng nhích tới nhích lui, làm hại Minh Phong không thể không ôm lấy bé, để tránh vật nhỏ ngã nhào xuống.
Nhìn bé con cao cứng cùng biểu tình bất đắc dĩ của Minh Phong, nhóm tộc nhân ngõa đạt ở xung quanh đột nhiên đồng loạt bật cười, ban đầu chỉ là một hai người, sau đó tất cả đều cười ha ha, làm một lớn một nhỏ biểu tình khác nhau bị làm giật mình.
Minh Phong nghi hoặc nhìn về phía lão tộc trưởng, phát hiện ông cũng đang vui vẻ nhìn mình. Nghi hoặc cúi đầu nhìn bé con, phát hiện nó đang tròn mắt nhìn mình, tiếp đó cũng nhếch môi cười ngây ngô.
Im lặng hỏi trời xanh, Minh Phong bất đắc dĩ thừa nhận, cậu cùng chủng tộc ngõa đạt này chênh lệch quá lớn, đó là một khoảng cách lớn, nga, không, không phải khoảng cách lớn, sự khác biệt giữa bọn họ là một khoảng cách nghiêng trời lệch đất không thể vượt qua! Hoàn toàn không thể câu thông!
Cười to một trận, một tộc nhân đi ra khỏi đám người, Minh Phong tinh mắt phát hiện tộc nhân này chính là người thực kích động khi nãy, hẳn là một trong song thân của bé con trên tay mình.
“Tốt lắm, đưa bé con cho ta đi.” Tộc nhân ngõa đạt vươn tay, muốn ôm bé con vào lòng mình.
Nhưng bé con này lại không chịu buông, đôi móng vuốt bấu chặt lấy áo Minh Phong. Minh Phong trở mặt xem thường, để vật nhỏ này cào thêm vài cái chắc bộ quần áo cậu rách te tua.
Người tới có vẻ khá giật mình: “Đứa nhỏ này trừ bỏ ta cùng bầu bạn, rất ít khi dính người như vậy ni.”
Ta nên xem đó là vinh hạnh của mình không? Không quen quá mức tiếp cận với người khác, Minh Phong thầm oán trong lòng, có chút mất tự nhiên bế cái mông mũm mĩm béo tròn của bé con.
Tuy khác chủng tộc, bề ngoài hoàn toàn khác biệt, nhưng cảm xúc ôm tiểu gia hỏa này rất giống ôm Bội La.
Nghĩ đến Bội La, tâm tình Minh Phong lại trầm xuống. Đến lúc nào mới có thể trở về. Ở nơi sâu vạn dặm này, cậu căn bản nhìn không thấy hi vọng trở về.
“Minh Phong? Minh Phong——”
Bên tai truyền tới âm thanh của Liễu, Minh Phong mờ mịt cúi đầu.
Liễu lo lắng nhìn cậu, tuy không biết Minh Phong nghĩ gì, nhưng ngay lúc nãy, trên người cậu truyền tới cảm giác thực bi thương thực khó chịu.
Minh Phong nhu đưa bé con vào vòng tay ba ba nó, nhẹ nhàng xoa đầu bé.
“Không có chì, ôm đứa nhỏ này rất giống đứa nhỏ của ta.”
“Đứa nhỏ của ngươi?” Liễu lắp bắp kinh hãi, lập tức giật mình: “Ngươi nhớ tới người nhà của mình sao?”
Minh Phong im lặng gật gật đầu, trong lòng cậu, Bội La tựa như đứa nhỏ của cậu vậy.
Tộc nhân ngõa đạt tiếp nhận đứa nhỏ từ tay Minh Phong, nghe thấy đoạn đối thoại này thì ngẩng đầu lên, đồng tình nói: “Hóa ra ngươi bị tách biệt với người nhà a, yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
“Ừ, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi.” Liễu ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa.
“Cám ơn các ngươi.” Minh Phong cảm thấy đôi mắt mình có chút chua xót, cảm kích nói. Cậu thực may mắn, sau khi rơi xuống nơi này có thể gặp được những sinh vật lương thiện, đáng yêu thế này. (Hai từ sinh vật này không có nghĩa xấu, chỉ là một loại xưng hô mà thôi.)
…
Mặt đất.
“Phong Hổ——” Lạc Âu lo lắng nhìn đứa nhỏ, từ lúc đứa nhỏ Minh Phong kia mất tích, Phong Hổ liền mất đi biểu tình, cả người hệt như một cái xác không hồn. Hiện giờ lại đột nhiên nói muốn bế quan, làm Lạc Âu không khỏi không lo lắng. Phải biết, với tâm tình của Phong Hổ hiện giờ, tu luyện rất dễ xảy ra vấn đề a.
“Ta sẽ không xảy ra chuyện, ba ba.” Phong Hổ không chút biến sắc an ủi ba ba, y đương nhiên biết ba ba lo lắng chuyện gì. Chính là nếu không làm gì đó, trong đầu y sẽ không ngừng hiện ra hình ảnh Minh Phong rớt vào vực sâu, cứ ở không chờ đợi Minh Phong trở về, y nhất định sẽ phát điên mất.
Với thực lực của y bây giờ, nói muốn trả thù cho Minh Phong đúng là chuyện viễn vông. Vì thế chuyện duy nhất y có thể làm trước khi Minh Phong trở về y chỉ có thể tận lực tăng cao thực lực bản thân. Lớn như vậy, Phong Hổ chưa từng có khát vọng tăng thực lực như thế này. Loại khát vọng như in sâu vào máu huyết, chảy khắp toàn thân, ngày càng mãnh liệt hơn.
“Đoạn thời gian này, Bội La phải nhờ ngươi cùng phụ thân chiếu cố.”
Lạc Âu thở dài nặng nề: “Được rồi, bất quá ngươi phải cam đoan bản thân không gặp chuyện gì không may. Ngươi nghĩ xem, Minh Phong trăm cay nghìn đắng trở về, nếu thấy ngươi gặp chuyện nó sẽ khổ sở thế nào.”
Nghe tới tên Minh Phong, ánh mắt Phong Hổ tối sầm lại.
“Đúng vậy, ba ba, ta cam đoan mình sẽ không có việc gì.”
Nói xong, Phong Hổ xoay người bắt đầu thu thập đồ đạc, không để ý ba ba đang đứng bên cạnh.
“Tốt, nhớ kĩ chuyện ngươi đã đáp ứng. Bội La ngươi không cần lo lắng, ta và phụ thân ngươi sẽ chiếu cố nó.”
Sau đó, Lạc Âu lại nhìn đứa con, đứa nhỏ này tuy không lộ ra cảm xúc gì, nhưng cục thịt từ người mình mà ra, hắn có thể không hiểu sao? Sâu trong ánh mắt đứa nhỏ là bi thương cùng tuyệt vọng, nặng nề đến mức làm hắn kinh hãi. Trong lòng Lạc Âu cũng hiểu rõ, nếu không phải trong lòng còn ôm chút hi vọng bé nhỏ, Phong Hổ hiện giờ đã hỏng mất. Nếu, nếu Minh Phong không trở về, thì đứa con của hắn phỏng chừng cũng đi theo đi. Minh Phong a, ngươi nhất định phải trở về a, đừng để chúng ta mất một lúc hai đứa con trai.
Xoay người rời đi, đến ngoài cửa, lúc nhìn thấy Phong Báo, ánh mắt Lạc Âu lặng lẽ đỏ ửng.
Phong Báo thở dài, ôm chặt bầu bạn, không nói gì.
Nhân tộc chính là như vậy, bọn họ đã trải qua rất nhiều tử vong, từng mất đi bằng hữu, thân nhân, tộc nhân, tất cả mọi người đã quen với việc mất đi, quen đối mặt với tử vong. Chính là, một khi mất đi bầu bạn, sẽ sống không nổi nữa. Không có ai tự sát, đó là việc chỉ có người nhu nhược mới làm, khi mất đi bầu bạn, cho dù không cố ý muốn chết, một đoạn thời gian sau vẫn lặng lẽ chết đi. Nguyên nhân cái chết cho đến bây giờ chỉ có một, chính là đau thương quá độ, mất đi dục vọng sống sót.
Hoàn Chương 24.