Vất vả chờ cho hai cái người tự tình kia rời đi, Hà Bảo Ngân cũng đã bị Lê Hữu Quân hôn đến sưng cả môi. Nàng thật là oán giận mà, hai cái người kia tình tự ở đâu không tình tự lại cứ phải chạy tới đây cơ chứ.
Trước ngày hội săn bắn Thái Hòa Đế ở hành doanh thiết yến, chiêu đãi các đoàn sứ thần.
Hà Bảo Ngân vừa đi vào đã đụng phải một người.
"Aaa..."
Hà Bảo Ngân lảo đảo lui về sau mấy bước mới có thể ổn định lại thân mình. Trước mặt là một nam tử khôi ngô tuấn tú, trong mắt đen, sâu thăm thẳm.
Người nọ thấy nàng đã ổn định đứng vững, ánh mắt sắc bén quan sát nàng một lượt, khóe môi hơi cong lên.
Nữ nhân trước mắt mi thanh mục tú, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, lông mày lá liễu nhẹ nhàng cân đối, bờ môi nhỏ đỏ thắm ướt át trêu trọc lòng người.
"Ngươi không sao chứ?"
Lê Vĩ Đình cười tiến đến. Hà Bảo Ngân lục ở trong trí nhớ của mình cuối cùng cũng nhận ra hắn là ai. Đây chẳng phải chính là lục hoàng tử, phong hiệu Vĩ vương hay sao.
"Gặp qua Vĩ vương điện hạ..."
Hà Bảo Ngân quy củ nhún gối hành lễ một cái. Nghe được giọng nói thánh thót như chim vàng oanh của nàng, lòng Lê Vĩ Đình càng thêm ngứa ngáy.
"Tiểu thư không cần đa lễ..."
"Bảo Ngân..."
Hà Bảo Ngân đang muốn rời đi thì Tam công chúa từ đằng xa lôi lôi, kéo kéo Võ Yến Nhi chạy tới. Các nàng mấy hôm nay bị quản nghiêm bắt phải phụng bồi bên cạnh mấy vị lão nhân kia sắp nghẹn chết rồi, nay gặp được đồng bọn thì vô cùng vui vẻ.
Tam công chúa nhìn thấy Lê Vĩ Đình thì có chút kinh ngạc.
"Lục hoàng huynh cũng ở chỗ này sao?"
"Ừm..."
Lê Vĩ Đình chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Hắn nhìn sang Hà Bảo Ngân, đang muốn cùng nàng nói mấy lời thì đã thấy Tam công chúa lôi kéo nàng đi vào trong rồi.
Tân khách đã tới đủ hết. Lại sau một lúc lâu, Thái Hòa đế rốt cuộc ra mặt. Phía sau hắn vây quanh hoàng hậu, Quách phi, Trinh phi cùng với Hiền phi và một đám phi tần địa vị cao.
Sau khi hoàng đế ngồi xuống, đầu tiên là tỏ vẻ hoan nghênh, khách sáo cùng các đoàn sứ thần một hồi, lúc này mới tuyên bố bắt đầu yến hội.
Nhất thời thức ăn như lưu thủy bưng lên, nơi này mặc dù không phải là kinh sư, nhưng cơm canh nhóm ngự trù làm ra vẫn cực kỳ thịnh soạn ngon miệng, thậm chí còn có chút xa hoa.
Trên yến hội hoàng đế tuyên bố ngày mai chính thức bắt đầu vây săn, hơn nữa chia đội ngũ ra làm mười bảy đội, Đại Nam mỗi một hoàng tử muốn tham gia, đều tự mình dẫn một đội.
Thái Hòa đế tỏ vẻ cầm ra một cây hoàng ngọc như ý trân quý để ban thưởng, đội nào săn được nhiều con mồi nhất, sẽ thưởng như ý cho người đó.
Lại hỏi mấy đoàn sứ thần có ý kiến gì với an bài như thế hay không, Mấy đoàn sứ thần đều nói không có ý kiến.
Lúc này ở đoàn sứ thần Viêm quốc có người đứng lên lớn tiếng nói.
“Ta có ý kiến.”
Ánh mắt của mọi người lập tức đều tập trung ở trên người nói chuyện kia, là Nhị công chúa Viêm Quốc, Quách Trân. Nàng chắp tay hành lễ với hoàng đế, sau đó nói.
“Hoàng đế bệ hạ, sao ngài lại chỉ phân các nam nhân, ngược lại không để ý đến tất cả nữ tử trong điện này. Ta cũng dẫn một đội, ta cũng là cao thủ vây săn, ta cũng muốn tham gia tranh tài lần này, nếu ta thắng được trận tranh tài, hoàng ngọc như ý kia, nhất định phải thuộc về ta.”
Người đứng đầu đoàn sứ thần Viêm Quốc, Thái tử Quách Mạc lập tức đứng dậy thỉnh tội.
“Tiểu muội trẻ người non dạ, nói chuyện không biết nặng nhẹ, kính xin bệ hạ thứ tội.”
Thái Hòa đế cười ha ha.
“Nếu Nhị công chúa đã có chí hướng này, trẫm sao có thể bác bỏ hăng hái của nàng, cho nàng tham gia là được.”
Chuyện này cứ như vậy định xuống.
Quách Trân ngồi trở lại chỗ ngồi, tầm mắt rơi vào trên mặt Lê Hữu Quân, mắt cũng không nháy.
Lê Hữu Quân tựa hồ không chú ý tới tầm mắt của nàng, hoặc giả là chú ý tới cũng không muốn để ý tới nàng, đối với cái nhìn chăm chú của nàng không có bất kỳ đáp lại nào.
Trong ánh mắt Quách Trân hiện lên một chút phức tạp. Lần này nàng một hai muốn đến Đại Nam chính là muốn gặp Lê Hữu Quân một lần. Lần này gặp được rồi, nàng lại muốn gả cho hắn.
Hà Bảo Ngân nhìn thấy ánh mắt nóng rực kia của Quách Trân thì trong lòng chua chua. Thầm hận không tiến lên cào mấy cái lên mặt Lê Hữu Quân để hủy đi cái nam sắc kia đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Bảo Ngân đã bị tiếng kèn mạnh mẽ đánh thức. Nàng dụi mắt ngồi dậy, phàn nàn nói.
“Sớm như vậy, không để cho người ta ngủ a!”
Nàng vốn là không quen giường, ngày hôm qua từ hành cung đi ra, cự tuyệt ý định lưu nàng lại hành cung qua đêm của Tam công chúa, trở lại lều trướng của mình, ở trên giường lăn qua lăn lại nửa đêm mới ngủ.
Dương Thu là người hoạt bát, thích nhất giao bằng hữu, đã sớm thám thính tin tức trở về.
“Sáng sớm, các đoàn đội đã xuất phát đi săn. Nghe nói hình dạng của các bãi săn này khác nhau, tổng cộng sáu bảy mươi khu vây cỡ nhỏ, nếu lên đường muộn, khu tốt bị người khác chiếm mất, chẳng phải là chịu thiệt. Ai mà lại không muốn thể hiện mình giành chiến thắng cơ chứ..."
"À..."
Một khi đã bị đánh thức, Hà Bảo Ngân cũng không có ý định ngủ tiếp. Dương Nhung, Dương Thu đỡ nàng rời giường, rửa mặt xong, điểm tâm còn chưa ăn, Tam công chúa và Võ Yến Nhi đã tới.
Tam công chúa cao hứng bừng bừng nói.
“Bảo Ngân, chúng ta cũng đi săn thú đi.”
Thì ra là tối ngày hôm qua Nhị công chúa Quách Trân nói như vậy một phen, trong lòng Tam công chúa cũng mọc cây cỏ rồi, sáng sớm hôm nay liền đi đến chỗ hoàng đế, van xin hoàng đế cho phép nàng cũng mang theo thị vệ đi ra ngoài săn thú. Hoàng đế bị nàng mài đến không có cách nào khác, đành phải đáp ứng, nhưng chỉ cho phép nàng săn bắt một ít thú con ở khu vực phụ cận cố định, không thể đi quá xa, để tránh gặp phải mãnh thú lớn.
Tam công chúa nghĩ đến đầu tiên chính là hai đồng bọn của mình Hà Bảo Ngân và Võ Yến Nhi.
Hà Bảo Ngân nghe nàng đắc ý nói xong, cũng cảm thấy thú vị, liền đồng ý. Đã đến đây rồi thì cứ chơi thôi.
Dùng xong đồ ăn sáng, Hà Bảo Ngân báo cáo với phụ thân một tiếng mới ra cửa cùng với Tam công chúa và Võ Yến Nhi.
Ba người đều có ngựa của chính mình mang theo. Ngựa của Hà Bảo Ngân là do Lê Hữu Quân tặng. Ngựa của Võ Yến Nhi là do Hà Trí Quang đưa. Của Tam công chúa chính là chọn ở trong chuồng ngựa của hoàng cung mang tới.
Thuật cưỡi ngựa của ba người đều ngang nhau, ba người chậm rãi mang theo một nhóm người ra khỏi doanh địa. Tam công chúa ra ngoài đi săn, hoàng đế phái gần trăm hộ vệ cho nàng. Bởi vì Dương Thu không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể ở lại trong lều giữ nhà, thuật cưỡi ngựa của Đường Yên và Dương Nhung tinh xảo, liền đi theo Hà Bảo Ngân.
Hà Bảo Ngân ngồi trên lưng ngựa, gió nhẹ thổi tới, chỉ cảm thấy trời cao mây rộng, trong nháy mắt, phiền não gì cũng không còn. Nàng lớn tiếng nói với hai đồng bọn.
“Sớm nên đi ra ngoài giải sầu.”
Tâm tình Tam công chúa cũng cực tốt, vui vẻ nói.
“Hay là hôm nay chúng ta so xem ai đánh được nhiều con mồi hơn?”
"Được đó nha..."
Võ Yến Nhi kích động hô lớn đồng ý, cười đến xuân tâm nảy mầm.
Hà Bảo Ngân đang muốn đồng ý, bỗng nhiên một trận tiếng vó ngựa gấp gáp truyền đến. Nhị công chúa Viêm Quốc mặc một thân kỵ trang xanh nhạt, mang theo mấy trăm kỵ sĩ nhanh như chớp xông qua bên cạnh ba người Hà Bảo Ngân, nàng cưỡi một ngựa đỏ thẫm, cực kỳ cao lớn, so với ngựa con của Hà Bảo Ngân lớn hơn một vòng. Đến bên cạnh Hà Bảo Ngân, nàng cũng không giảm tốc độ, mắt thấy ngựa của nàng sẽ đụng vào ngựa của Hà Bảo Ngân.
Hà Bảo Ngân kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, liều mạng lôi kéo dây cương, con ngựa kia chuyển nửa vòng, khó khăn né qua Quách Trân kia. Hai con ngựa sát nhau đi qua, không đợi Hà Bảo Ngân kịp phản ứng, Quách Trân liền hừ một tiếng.
“Không biết cưỡi ngựa, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!”
Bỏ lại một câu lao vùn vụt đi, Hà Bảo Ngân không khỏi chán nản, tiện nhân kia nhất định là cố ý! Nhưng mà nàng nhớ rõ nàng đâu có đắc tội nàng ta chứ.
Tam công chúa cả giận nói.
“Ra vẻ cái gì chứ! Không phải là cưỡi ngựa khá hơn một chút thôi sao?”
"Phi... Làm trò cho lắm đến lúc ngã sấp mặt ta mới thấy hay..."
Võ Yến Nhi vô cùng không thục nữ mà nhổ một bãi nước miếng, chửi đổng đằng sau.
Hà Bảo Ngân vừa định nói chuyện, lại là một trận tiếng vó ngựa ầm ầm, đã nhìn thấy cờ phấp phới, Lê Hữu Quân mặc một thân kỵ trang màu xanh ngọc, thúc ngựa đi đến. Nhìn thấy ba người hắn kéo ngựa lại.
“Các ngươi đây là muốn làm cái gì? Săn thú sao?”
Tam công chúa có chút giật mình nhìn Lê Hữu Quân.
“Thập nhất ca, sao ngươi giờ mới lên đường? Ngươi không sợ đi trễ, bãi săn tốt đều bị người khác chiếm mất, đến lúc đó hoàng ngọc như ý kia ngươi không chiếm được thì sao?”
Lê Hữu Quân khẽ mỉm cười.
“Chiếm thì chiếm, người có bản lĩnh tự có cách của riêng mình."
Hà Bảo Ngân nghe ra sự đắc ý của hắn không khỏi xùy một tiếng.
"Huynh cứ ở đó mà ra vẻ đi, đến lúc mà thua, để xem mặt mũi huynh sẽ giấu vào đâu..."
Hà Bảo Ngân rất không lưu tình mà châm chọc. Nàng vừa mới nghĩ ra chính mình làm sao mà lại đắc tội phải cái người nhị công chúa Viêm Quốc kia rồi, còn không phải là tại cái người nam nhân này hay sao.
"Haha..."
Lê Hữu Quân nhìn bộ dáng tức giận kia của Hà Bảo Ngân thì không khỏi bật cười.
"Ta đi đây!”
Hắn cưỡi ngựa đi qua bên người Hà Bảo Ngân thấp giọng nói một câu.
“Cẩn thận một chút!"
(còn tiếp)