Có thể là khó chịu, Hà Bảo Ngân một tay lấy y phục trên người đều cởi xuống, chỉ lưu lại một cái yếm rộng lùng thùng. Trước ngực như ẩn như hiện, còn có miêu tả sinh động đẫy đà... lập tức bại lộ trước mặt Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân nuốt nước miếng ánh mắt bán đứng lý trí, chăm chú thưởng thức cảnh sắc tuyệt mĩ trước mắt.
"Vương Gia..."
"Tiểu thư..."
Đường Yên và Dương Nhung ở bên cạnh phản ứng nhanh chóng, Dương Nhung dùng tốc độ nhanh nhất lao đến, dùng chăn bọc tiểu thư nhà mình lại.
Đường Yên cũng không nể nang gì, đẩy Lê Hữu Quân ra bên ngoài.
Chờ giải quyết xong sự tình, hai nàng mới đưa mắt nhìn nhau, hai người này thật là quá lắm rồi...
Bên này Hà Bảo Ngân được Đường Yên và Dương Nhung hầu hạ thoải mái mà ngủ. Bên kia Lê Hữu Quân vừa trở về, Huỳnh Minh sắc mặt vô cùng khó coi đã đứng đợi ở đó.
Lê Hữu Quân liếc mắt là đã biết có chuyện không hay, lạnh lùng mở miệng.
"Có chuyện gì?"
Huỳnh Minh khom người, sống lưng căng cứng, nói.
"Vương gia...Hổ phù biến mất rồi..."
Hổ Phù vốn ở trong tay Lê Hữu Quân, sau khi thắng trận trở về hắn liền mang Hổ phù giao ra. Thái Hòa Đế sau đó theo lệ giao cho Tướng quân đứng đầu ba quân Bùi Nguyên giữ một phần, mà Bùi Nguyên này chính là biểu ca bên nhà ngoại của mẫu phi Lê Hữu Quân, nói cách khác Bùi Nguyên chính là người của Lê Hữu Quân hắn.
Huỳnh Minh không dám nhìn sắc mặt của chủ tử nhà mình, nói.
"Hổ Phù đã biến mất, nhưng Bùi Nguyên không dám bẩm báo, tự đè chuyện này xuống. Ngài ấy vẫn luôn tự mình âm thầm tra xét.Vài ngày trước có người báo tin Khâu Quốc lại muốn động binh xâm chiếm Đại Nam ta, Bùi Nguyên không nói dối được nữa mới mật báo cho tiểu nhân."
Lê Hữu Quân cắn răng nói.
"Phế vật!"
Huỳnh Minh hít một hơi, nói.
"Sau khi nhận được tin, tiểu nhân đã suy nghĩ, tại sao tặc nhân muốn trộm Hổ Phù. Hổ Phù bị phân thành hai nửa, một nửa nằm trong tay thống soái, nửa còn lại do Thánh thượng giữ, cho dù trong tay người kia có nửa mảnh Hổ Phù, cũng không thể điều động quân đội."
Huỳnh Minh hơi dừng một chút, cau mày, nghĩ nghĩ lại nói tiếp.
"Trừ phi biên giới có bạo động, cần xuất binh tiến công, Thánh thượng sẽ giao nửa còn lại."
Lê Hữu Quân lắc đầu, liếc mắt nhìn hắn.
"Nhưng như thế cũng không phải, hắn coi như có thể điều động quân đội, cũng chỉ có thể nghênh địch...Quân Chiến Xa do một tay bổn vương huấn luyện, dù bọn tặc nhân có dã tâm mang binh tấn công kinh thành tạo phản, nhưng những tướng lĩnh khác sẽ không để yên cho hắn."
Lê Hữu Quân híp mắt lại, cười lạnh.
" Nhưng Hổ Phù đã mất, Bùi Nguyên chắc chắn bị vấn trách, những phó tướng từng phục tùng ta cũng không thể bỏ qua, không có gì bất ngờ xảy ra, tướng lĩnh quân Chiến Xa sẽ thay máu."
Huỳnh Minh hai mắt lóe qua một tia hàn quang.
"Cho nên, mục đích chính của tặc nhân là..."
Lê Hữu Quân nhếch khóe môi nhìn qua, hai người trăm miệng một lời.
" Đoạt binh quyền."
Lê Hữu Quân lãnh đạm hỏi.
"Bùi Nguyên hắn nghi ngờ ai? "
Huỳnh Minh thở dài, nói.
"Đêm đó đại quân tụ tập ăn mừng lễ thành hôn của phó tướng Lương Hạo, Bùi Nguyên hắn uống say mèm, không nhớ có ai vào doanh trướng của mình lấy đi Hổ Phù."
Lê Hữu Quân đen mặt, vỗ bàn.
"Thành sự không có, bại sự có dư... "
Lửa giận trong mắt Lê Hữu Quân hừng hực bùng cháy. Huỳnh Minh vội nói.
" Nhưng tiểu nhân nghi ngờ một người."
Lê Hữu Quân nhìn hắn, hỏi.
" Ai? "
"Thiếp thất của hắn, tên là Lục Chinh, nghe Bùi Nguyên nói, ngày thứ ba sau khi hắn mất Hổ Phù, nàng ta bị bệnh nặng mà qua đời, không thể có chuyện trùng hợp như thế? Bùi Nguyên cực kỳ yêu Lục Chinh, hắn trước mặt tiểu nhân cam đoan, Lục Chinh nhất định không phản bội hắn.Ta cũng chỉ suy đoán thôi."
Lê Hữu Quân nắm bắt được trọng điểm, hỏi.
" Hắn hồi kinh rồi? "
Huỳnh Minh gật đầu.
"Đang ở trong phủ Quốc Công phủ..."
"Gọi hắn tới gặp ta..."
Một canh giờ sau Bùi Nguyên được dẫn đến. Vừa vào đến nơi, Bùi Nguyên đã vội vàng hướng Lê Hữu Quân mà dập đầu.
"Vương gia... mạt tướng có tội..."
Lê Hữu Quân nhìn Bùi Nguyên cả người gầy rộc, râu ria xồm xoàm, biết hắn gần đây đã ăn không ít khổ cực rồi, phất tay, nói.
"Ta gọi ngươi tới không phải để hỏi tội. Nói đi, ngươi với chuyện này nghĩ ra cách giải quyết gì hay chưa?"
Bùi Nguyên cúi đầu, không chắc chắn nói.
"Mạt tướng nhớ lại hoa văn, tỉ mỉ vẽ lại, cho thợ rèn đúc một cái thay thế..."
Lê Hữu Quân không tỏ ý kiến, lạnh lùng nói.
"Đúc được chưa?"
"Được rồi ạ..."
Bùi Nguyên vừa đáp vừa từ trong người dâng lên một hộp nhỏ.
Lê Hữu Quân cầm hộp nhỏ kia, mở ra, nhìn đồ vật ở bên trong hắn cười lạnh một tiếng, ném nó xuống đất.
"Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu, đương kim Thánh thượng là kẻ ngu, dù mù hai mắt cũng nhìn ra đây là đồ giả! Ta khuyên ngươi, tốt nhất sớm tìm thánh Tượng thỉnh tội, bản thân sơ xuất không bảo vệ được Hổ Phù, nếu để người nhìn ra ngươi mang đồ giả đến, đó chính là tội khi quân, dù chu di cửu tộc nhà ngươi vẫn không trả đủ nợ."
Huỳnh Minh thấy chủ tử tức giận, chỉ có thể nhìn Bùi Nguyên thở dài, hắn vỗ vỗ vai Bùi Nguyên, nói với hắn.
"Hổ Phù bị mất, Khâu Quốc chuẩn bị xâm chiếm. Trong khi truy tìm tung tích của Hổ Phù, cần cân nhắc đường lui trước, nếu không tìm được, cách tốt nhất là rèn một cái khác, nhất thời còn chống đỡ được.Việc này quá tư mật, dù trong kinh thành có nhiều thợ rèn khéo tay, nhưng không thể cùng một lúc mời nhiều người làm, nếu chuyện này bị lộ ra sẽ càng thêm phiền phức..."
Bùi Nguyên nghe xong còn cố mà cứng miệng.
"Ta chết thì chết, nam tử hán đại trượng phu không sợ một đao kia, ta chỉ đáng tiếc quân Chiến Xa do vương gia dùng cả tâm huyết xây dựng bảy năm, nếu đổi tướng lĩnh, chẳng khác gì chắp tay dâng cho người khác."
Huỳnh Minh nâng tay day day trán, nói.
"Chuyện mức này, ngươi nói nhảm cũng vô dụng, tốt nhất mau nghĩ đối sách."
Bùi Nguyên cau mày, vò đầu bứt tóc nói.
"Vấn đề là, tìm ở đâu một người có thể tin tưởng, rèn được Hổ Phù sống động như thật?".
Hà Bảo Ngân tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra, nàng vỗ vỗ mấy cái.
"Rượu thật chẳng tốt đẹp cái gì cả. Đau đầu chết nàng rồi..."
"Tiểu thư, phu nhân tới..."
Dương Thu hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào. Hà Bảo Ngân giật mình, hoảng hốt nằm xuống giường, nhắm mắt, nhưng chưa đầy một giây sau đã ngồi bật dậy, vội vàng xuống giường.
"Mau... Ta phải tắm rửa... Trên người toàn mùi rượu thế này..."
Hà Bảo Ngân vừa vào bên trong tịnh phòng, Lý Thu Huyền cũng vào cửa phòng.
"Bảo Ngân đâu rồi..."
Dương Thu khom người, cố gắng bình tĩnh nói.
"Bẩm phu nhân, tiểu thư đang ở trong tịnh phòng ạ..."
"Ừm..."
Hà Bảo Ngân tắm rửa xong đi ra, cố nhịn cái cảm giác đầu đau như búa bổ kia xuống, đi tới bên Lý Thu Huyền làm nũng.
"Mẫu thân..."
Lý Thu Huyền cưng chiều nhìn nàng.
"Sao mới sáng ra đã tắm gội rồi..."
Hà Bảo Ngân sắc mặt hơi đổi, cố gắng bình tĩnh, nói.
"Là tại Purple sáng sớm không biết đi nơi nào trở về khắp người đều là sình bẩn, cọ vào con nên con mới phải đi tắm như vậy đấy..."
Purple ở bên ngoài nhìn vào, ánh mắt ai oán, gừ gừ mấy tiếng kháng nghị, nội tâm bùng nổ, ngươi trốn ra ngoài chơi, cuối cùng lại úp nồi lên đầu ta...Thời buổi này làm sủng vật cũng thật khó khăn mà...
Lý Thu Huyền cũng không nghi ngờ gì, cưng chiều vuốt tóc của nữ nhi, nói.
"Sắp tới là giỗ hết của nội tổ phụ con, Trưởng tộc và mấy lão nhân trong tộc hai ngày tới cũng tới."
Hà Bảo Ngân không mấy để ý, gật đầu.
"Vâng..."
Lý Thu Huyền thở dài một tiếng, nhéo nhéo mặt nàng, nói tiếp.
"Lão phu nhân cùng đại phòng, nhị phòng bên kia cũng rục rịch không yên phận, trong sáng ngoài tối ở bên ngoài bóng gió nói tam phòng chúng ta khó dễ bọn họ, còn nói con không có hiếu tâm, bất kính với trưởng bối, không có đi thỉnh an bà ta, hôm nay con cùng ta qua đó một chuyến..."
"Ôi không!... Con không muốn đâu..."
Hà Bảo Ngân khóc không ra nước mắt, say rượu vừa mới tỉnh, đầu thì đau, giờ lại bắt nàng đi tới chỗ của lão thái bà kia thật đúng là tra tấn nàng mà.
Hà Bảo Ngân nghi ngờ nhìn mẫu thân nhà mình, không lẽ mẫu thân biết chuyện nàng say rượu nên biến tướng hình phạt...
Lý Thu Huyền liếc xéo nàng một cái.
"Đừng có lằng nhằng, mau đứng dậy cho ta. Ta đây cần có người hộ tống, chia sẻ khó khăn..."
"Mẫu thân đại nhân..."
"Hừ... Ta cũng chỉ có một nữ nhi, cùng ta đối phó hậu trạch không tìm con thì tìm ai... Đi thôi..."
"Con biết rồi, người chờ con một chút..."
Đường Yên ở bên ngoài, tủm tỉm cười bưng đến cho Hà Bảo Ngân một chén thuốc, ghé vào tai nàng nói nhỏ.
"Tiểu thư, uống thuốc này vào, đầu sẽ không đau nữa..."
Hà Bảo Ngân nhăn nhó, uống một hơi hết chén thuốc kia, hơi le lưỡi, rùng mình một cái.
Lý Thu Huyền nhìn nàng, trong mắt dâng lên chút lo lắng.
"Con bị làm sao mà phải uống thuốc..."
Hà Bảo Ngân ôm cánh tay nàng, lắc đầu.
"Con không sao, bụng dạ hơi khó tiêu một chút nên con bảo Đường Yên tỷ kê đơn ý mà.
"Bủm... Ủm..."
Hà Bảo Ngân vừa nói xong, bụng dạ của nàng còn vô cùng phối hợp mà xì hơi một tiếng rõ to. Khuôn mặt của Hà Bảo Ngân bỗng chốc đỏ ửng lên, trong lòng chửi tục không ngừng.
Lý Thu Huyền nhìn nàng, trong mắt hàm chứa ý cười.
"Xem ra thuốc có tác dụng rồi... Lát nữa đến chỗ lão phu nhân, con nên chú ý một chút, kẻo lại phạm tội ngộ sát người đấy..."
"Mẫu thân..."
"Haha..."
Chờ hai người đi rồi, mấy người Đường Yên, Dương Nhung, Dương thu ôm bụng cười đến ngặt nghẹo, cười đến nước mắt, nước mũi tèm nhem.
"Cười chết ta rồi..."
"Ta chưa thấy khuê tú nhà ai như thế này..."
"Đường Yên tỷ, tỷ chắc chắn không kê nhầm thuốc đau đầu, thành thuốc trị khó tiêu đấy chứ..."
"Haha... Không nhầm, không nhầm, nhưng mà bụng dạ tiểu thư hôm nay đích thị là có chút đầy hơi đi."
"Ta sao lại có chút lo lắng cho mấy người lão phu nhân thế này... Haha..."
(còn tiếp)