Thị vệ bảo hộ trước mặt hắn đã ngã xuống hết lớp này đến lớp khác, nên Cảnh Vương rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh được nữa. một tiếng gầm rú như vậy khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Nhâm Vương tuổi đã cao, đánh hồi lâu thì thể lực đã theo không kịp, mỗi lần huy kiếm đều mang theo vài tiếng thở. Lão đảo mắt xem xung quanh, ý mong chờ viện binh.
Nhìn ra tâm tư của hai kẻ này, Lê Hữu Quân cười lạnh.
“Viện binh của các ngươi... sẽ không đến.”
Hàn khí trong lời nói ép người đến không thở nổi.
Kiếm của Nhâm Vương suýt nữa thì rời khỏi tay.
Lê Hữu Quân xưa nay chưa bao giờ nói đùa, nếu hắn đã nói viện binh sẽ không đến, như vậy chắc chắn là đã động tay động chân.
Khóe mắt Nhâm Vương nhăn lại thành những vệt sâu hoắm, mất tinh thần quát lên.
“Hay cho một Khánh Vương! Ngươi đã sớm mưu kế tốt rồi, đúng hay không?! Đúng không!”
Giọng lão vang lên ầm ầm đinh tai nhức óc, một tiếng rống này của Nhâm Vương đã được vận vài phần nội lực, làm cho lỗ tai mọi người phát đau.
Lê Hữu Quân bên cạnh thờ ơ nhìn hắn, thỉnh thoảng vung kiếm chém chết vài thị vệ. Thị vệ càng ngày càng ít, thi thể càng ngày càng nhiều. Trong viện máu tươi chảy đầy đất, chậm rãi chảy dọc theo các khe đá lát.
“Đúng thì sao? Mà không đúng thì thế nào? Các ngươi biết qua cầu rút ván, chẳng lẽ bổn Vương lại không biết?”
Sự kiện bình đài trước đó đã cho Lê Hữu Quân một bài học sâu sắc. Những kẻ này ra tay một lần không thành công, vậy chắc chắn có hậu chiêu, hắn đã rất vất vả mạo hiểm trong một thời gian ngắn, đánh lén quân của Nhâm Vương, sau đó đổi hết thành quân của mình.
Chiêu thức của Nhâm Vương càng lúc càng chậm, khí lực cạn kiệt rất nhanh. Vài binh lính đã đồng loạt xông vào áp chế lão nên thân thủ của lão không thể thi triển thoải mái nữa.
Nhâm Vương coi như là người tài ba, tuổi như vậy mà vẫn còn có khí phách, đơn thương độc mã mà cứng rắn kéo dài thời gian đến như vậy. Chỉ tiếc, dã tâm của lão quá lớn, rồi cũng bước trên con đường không thể quay về.
Thủ lĩnh cường đạo đã bị bắt rồi thì đám thị vệ còn lại như rắn mất đầu, chỉ một lát sau đều bị quân lính dọn dẹp sạch sẽ.
Cảnh Vương bị đả kích nôn ra một ngụm máu, ôm ngực vô lực ngồi trên mặt đất.
"Hết rồi, thế là hết cả rồi..."
Thấy xung quanh không còn nguy hiểm gì nữa, các đại thần tránh trong hành lang dài đều đi ra, ánh mắt như gươm đao nhìn chằm chằm vào Nhâm Vương. Nếu ánh mắt có thể giết người thì nơi này có nhiều ánh mắt như vậy chắc hẳn Nhâm Vương đã chết không biết bao nhiêu lần.
Thái Hoà đế mặc hoàng bào đứng trong đám người vây quanh, đại thần đứng xung quanh tự động tách ra hai bên tạo một con đường.
Nhâm Vương trợn to mắt không thể tin.
“Điều... Điều này không thể nào. Ngươi... ngươi không phải đã chết ư?”
"Phụ... Phụ... Phụ hoàng..."
Cảnh Vương hai tròng mắt cũng muốn rớt xuống, lắp bắp nói không nên lời.
Thái Hoà đế nhìn bọn họ cười ôn nhã, vết máu đỏ loang lổ trước ngực không ảnh hưởng chút nào đến phong độ của hắn.
“Ngũ đệ còn chưa đi, Trẫm làm sao có thể chết trước được. Đến âm phủ, Trẫm còn sợ tiên hoàng trách tội Trẫm không chăm lo cho Đại Nam, khiến cho... loạn thần tặc tử lật trời.”
"Phụ... Phụ hoàng... Nhi thần... Nhi thần là bị Ngũ Hoàng thúc lừa gạt... Hắn... Hắn dùng tà thuật tẩy não nhi thần... Phụ hoàng..."
Cảnh Vương lắp bắp quỳ gối đến bên chân Thái Hoà đế, nước mắt nước mũi tèm nhem, nào còn dáng vẻ của một Cảnh Vương cao cao tại thượng thường ngày.
Thái Hoà đế nhìn Cảnh Vương khẽ thở dài, lắc đầu.
"Ngươi làm trẫm quá thất vọng... Ngày thường trẫm đối với ngươi cũng không bạc, vậy mà ngươi lại muốn giết cha đoạt ngôi, thật làm lòng người lạnh lẽo..."
"Haha... Lạnh... Lạnh thực sự..."
Cảnh Vương tự giễu cười cuồng loạn, vẻ mặt tức giận như bị người ta tra tấn đến điên khùng.
Nhâm Vương ở một bên cũng thập phần uất hận. Lão tưởng rằng thời gian đã chín muồi, có thể ra tay thực hiện đại kế của lão, lại không ngờ được đã rớt vào cái bẫy do kẻ khác thiết kế...
Ngẫm lại hai tháng qua bản thân lão thế mà lại vui vẻ đến hồ đồ, bước từng bước theo kế hoạch của người khác. Mệt cho lão tự cho mình rất cao, kết quả là cũng chẳng bằng hai tiểu tử trẻ măng.
Các đại thần chỉ trỏ Nhâm Vương, tất cả đều nghếch mũi hừ giận. Ai nấy cũng thầm may mắn mình vừa rồi không có gia nhập vào phe Nhâm Vương, nếu không một tội mưu loạn là đã đủ dâng chính đầu của mình.
Thái Hoà đế đảo mắt nhìn qua triều thần lạnh giọng.
"Người đâu, bắt giữ Nhâm Vương, Cảnh Vương đưa về Hoàng Đô. Đúng ngọ chém đầu, công bố hành vi phạm tội cho thiên hạ biết.”
Thái Hoà đế làm việc hết thảy đều theo lẽ công bằng, lời lẽ tuy khách khí, nhưng định tội không hề giữ lại tình cảm.
Hà Bảo Ngân thầm nghĩ, sự việc cuối cùng cũng chấm dứt rồi, rốt cuộc cũng đã có thể ngủ an ổn.
Lê Hữu Quân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hà Bảo Ngân, nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi mắt nhắm mắt mở, thỉnh thoảng còn ngáp dài một cái, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp và thoả mãn.
"Mệt sao?"
Hà Bảo Ngân nghe tiếng hỏi hơi ngước mắt, nhìn thấy là phu quân nhà mình thì khẽ gật đầu.
"Mệt muốn chết..."
Lê Hữu Quân cưng chiều vuốt tóc nàng, ở lúc Hà Bảo Ngân không chú ý hắn liền ôm nàng lên, dùng tốc độ nhanh như chớp mang người rời đi.
Khách phòng nơi Hành cung đã được quét tước sạch sẽ. Lê Hữu Quân ôm người đẩy cửa vào, châm bấc đèn, căn phòng liền trở nên sáng sủa.
Hà Bảo Ngân đấm đấm đầu vai, thấy chẳng thấm vào đâu liền nhảy thẳng lên giường. Hôm nay thật là mệt! Đúng là Hoàng thất lúc nào cũng phức tạp nhất, thường xuyên khiến cuộc sống người ta khó được an lành.
Lê Hữu Quân nâng Hà Bảo Ngân dậy, ngón tay lành lạnh cởi hết lượt y phục của nàng ra. Hà Bảo Ngân bị hành động của hắn doạ cho hai mắt trợn tròn, tay với lấy cái chăn ở bên cạnh cuộn người lăn vào bên trong.
"Chàng muốn làm gì?"
Tên nam nhân này vừa trải qua một trận đánh ác liệt như vậy, sao vẫn còn tâm tư làm chuyện xấu chứ.
Lê Hữu Quân bị nàng tránh thoát, khẽ ngây ngẩn cả người, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra nàng đây là đang hiểu lầm hắn, khoé miệng cong lên nụ cười tà tứ.
"Bảo Bối, nàng đang nghĩ cái gì nào?"
Hà Bảo Ngân bị nụ cười của hắn làm cho tê dại da đầu, khuôn mặt thẹn đến đỏ như tôm luộc khẽ sẵng giọng.
"Nghĩ cái gì mà nghĩ, ta mệt rồi, muốn đi nghỉ..."
"Haha...Ngoan... Lại đây..."
Lê Hữu Quân biết nàng mệt mỏi cũng không trêu chọc thêm, hạ giọng gọi người.
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, nghĩ một chút vẫn là lắc đầu.
"Không qua, ta muốn ngủ..."
Ở trên giường, lời của nam nhân chính là thứ không đáng tin nhất.
Lê Hữu Quân bất đắc dĩ nhoài người qua, nhanh như chớp đã bắt được người đến tay.
"Aaaa..."
Hà Bảo Ngân nhất thời bị bất ngờ hét lên một tiếng. Lê Hữu Quân cốc nhẹ vào trán nàng một cái, nói.
"Ta chỉ muốn nhìn xem nàng có bị thương chỗ nào không mà thôi, cũng không có ăn nàng..."
Hà Bảo Ngân liếc hắn một cái, cũng không có nói gì nữa, hai mí mắt đánh nhau muốn nhắm lại.
Lê Hữu Quân nhìn qua một lượt trên người thê tử một chút, ánh mắt trở nên tối sầm.
“ Nàng bị thương? Nói đi, đây là có chuyện gì?”
Những vết thương trên người tuy rằng không quá nặng, đa phần là sượt qua một chút da bên ngoài cũng không quá đau đớn nhưng vẫn sưng rất cao.
Hà Bảo Ngân chột dạ đẩy tay Lê Hữu Quân ra.
"Chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi, không quá nghiêm trọng, thiếp cũng đã bôi thuốc rồi.”
Biết rằng việc gì cũng không thể qua được con mắt sắc sảo của phu quân nhà mình, Hà Bảo Ngân đã làm tốt bước chuẩn bị ‘thẳng thắn sẽ được khoan hồng’ từ trước.
"Là Lã Mộng Kỳ và Nguyễn Hải Yến, bọn chúng muốn giết ta. Sau đó còn đến một Trúc Nhân Vương muốn bắt ta làm con tim để uy hiếp chàng nữa... Nhưng chàng yên tâm, tất cả bọn chúng đều đã bị khống chế lại hết thảy rồi..." .
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Khó Ưa Và Nàng Ngốc |||||
Hà Bảo Ngân hé cười, nụ cười thật ngọt, cố gắng làm cho Lê Hữu Quân an tâm, chứng minh bản thân nàng không có việc gì.
Lê Hữu Quân cũng biết thủ đoạn của Hà Bảo Ngân, chẳng qua nàng vẫn còn chưa đủ ác độc, nếu so với bản thân hắn thì thê tử nhà hắn còn ngây thơ lắm.
"Ừm... Ta biết rồi, nàng nghỉ đi..."
Ngoài mặt thì gật đầu, nhưng trong lòng thì Lê Hữu Quân cũng không định cứ thế mà buông tha mấy kẻ kia. Hà Bảo Ngân là miếng thịt đầu quả tim của hắn, chính hắn còn luyến tiếc đụng đến dù một phần, huống chi là người khác?
Hầu hạ Hà Bảo Ngân cởi bớt quần áo, kéo chăn bông đắp kín nàng.
“Ngủ đi, sự việc đã xong, ta đi xử lý nốt một chút tàn dư, về sau chúng ta được tiêu dao khoái hoạt rồi.”
"Ồ..."
Hà Bảo Ngân mệt chết đi được nên cũng không hỏi gì thêm, nhắm mắt lại gật gật đầu một cái, dần dần đi vào giấc ngủ.
Lê Hữu Quân trở lại, bọn lính đã dẹp sạch thi thể đầy trong hành cung, tha từng người một ra bên ngoài. Bên ngoài đại môn đã chất một đống củi, thế lửa hừng hực chiếu sáng cả hành cung. Từng thi thể được ném vào trong đống lửa lớn, cách rất xa mà Lê Hữu Quân cũng có thể ngửi được mùi thịt cháy khét kia.
Nghiêm công công phân phó vài thái giám dẫn các vị đại thần vào phòng nghỉ ngơi. Đêm nay có thể nói là một đêm kinh tâm động phách, có mấy đại thần nhát gan đến bây giờ mà trái tim vẫn còn đập thình thịch.
Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập hành cung, rồi theo gió phiêu đãng ra rất xa xung quanh.
(còn tiếp)
Hạ nhớ ❤️
thả tim ❤❤❤ cho tg nè
1
28/02