Ngày hôm sau Nam Cung Tử Yên bởi vì không chịu được buồn chán nên đã bỏ ra ngoài để du ngoạn
"Hết chuyện lại đến một nơi hoang vu như thế này, nơi này là nơi nào? sao đến một cái tửu lâu cũng không có?"
[Có tiếng động]
Nam Cung Tử Yên im lặng cảnh giác tứ phía, đột nhiên một đám người từ trong bụi cây liền xông ra ngoài
"Đường này là do ta..."
"Bốp"
"Đã nói bao nhiu lần rồi..."
Nhan Lạc Tuyết tiến đến để nhìn kỹ hơn, người trước mắt nàng chính là oan gia đã đụng độ với tỷ muội nàng tại tửu lâu hôm trước
"Thì ra là ngươi..."
Nam Cung Tử Yên khẽ nhếch môi
"Thì ra các người chính là sơn tặc, thật không nhìn ra đó nha..."
"Hừm... Đừng nhiều lời, khôn hồn thì mang hết ngân lượng ra đây nếu không thì đừng trách ta vô tình"
Nam Cung Tử Yên cũng không sợ hãi trái lại còn tỏ vẻ hào hứng, nàng khẽ nhếch mày
"Phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không"
Nhan Lạc Tuyết tức giận lao tới song đó nàng không cho phép bất kì kẻ nào xen vào trận đấu giữa hai người họ.
Vậy là cả bọn huynh đệ liền tìm chổ mát để ngồi xem tuồng
"A Ngưu đến đây"
Tăng A Ngưu đôi mắt sáng lên, vội chạy đến chổ của Tô Tân
A Cửu ngồi một bên âm thầm đánh giá
[Một tên to xác lúc nào cũng nũng nịu không khác gì là một nữ nhân, một tên tiểu bạch kiểm thì suốt ngày cứ "A Ngưu có ta đây đừng sợ", rốt cuộc đây là cái thế đạo gì a....]
Các huynh đệ còn lại thì không quên tranh thủ cá cược xem ai sẽ thắng
"Ta cá năm lượng bạc, chắc chắn trại chủ sẽ thắng"
"Ta thấy chưa chắc đâu, không khéo năm lượng cuối cùng trong người ngươi cũng không thể giữ được a..."
"Ngươi xem! Vị cô nương kia cũng khá là xinh đẹp không thua gì Thi Tình tỷ tỷ đâu"
"Tên ngốc ngươi nói bậy gì đó, trên đời này làm gì có nữ nhân nào có thể sánh ngang được với Thi Tình tỷ tỷ của chúng ta"
"A Cửu nói quả không sai nga, Thi Tình tỷ tỷ người đã xinh đẹp tính cách lại càng không thể chê vào đâu được, ta có một ước nguyện là..."
A Cửu vội vàng bịt miệng của A Thất lại
"Ngươi quên mất là trại chủ không cho phép chúng ta có bất kì ý định gì đối với Thi Tình tỷ tỷ hay sao? Ngươi coi chừng trại chủ biết được sẽ đánh gãy cái chân chó nhà ngươi ngay"
A Thất chớp chớp mắt nuốt ngụm nước bọt
Sau khi phụ mẫu lần lượt ra đi, chính là Nhan Lạc Tuyết thay cha mình đứng ra tiếp quản Hắc Phong trại, nàng đã cùng các huynh đệ vào sinh ra tử cướp của kẻ giàu để nuôi nấng giúp đỡ cho người già và trẻ nhỏ ở phía sau ngọn núi này
Còn Nhan Thi Tình chính là trời đối với Nhan Lạc Tuyết, nàng ấy thật chỉ muốn đem những thứ tốt nhất trên đời này nhường hết cho tỷ tỷ của mình, lần đó khi nhìn thấy Triệu Tử Duệ, nàng đã xác định hắn chính là cực phẩm tân lang của nàng thế nhưng đồ tốt vẫn nên để cho tỷ tỷ được thưởng thức trước, vậy nên mới có kết cục của đêm đó.
"Võ công của ngươi đúng là không tệ"
Nhan Lạc Tuyết thở không ra hơi nhưng vẫn cố giữ vững phong độ
"Tất nhiên! Ta chính là trại chủ của Hắc Phong trại thì làm sao có thể tầm thường cho được?"
Nam Cung Tử Yên ánh mắt sắc bén lao đến
"Vậy thì để xem..."
"Dừng tay...!"
Cả hai người bọn họ liền thu lại kiếm nhìn về hướng Triệu Tử Duệ
Cả hai cùng đồng thanh
"Sao ngươi lại đến đây?"
"Yên Vân bảo ta đuổi theo cô nương, nàng ấy lo lắng nơi đây rừng núi vắng vẻ e cô nương sẽ gặp phải sơn... À... Gặp phải chuyện không may"
Triệu Tử Duệ cố nuốt nghẹn hai chữ Sơn Tặc vào trong lòng thầm than
[Cô đúng thật là may mắn, vừa ra cửa liền gặp ngay bọn họ]
Triệu Tử Duệ từ xa đã nhìn thấy cả bọn sơn tặc lần trước ra tay với mình, định bụng quay đầu bỏ chạy thế nhưng nhìn kỹ lại bên trong đó thì có hai nữ nhân đang giao tranh với nhau, mà một trong số đó không ai khác lại chính là Nam Cung Tử Yên, Triệu Tử Duệ bấm bụng lấy hết can đảm vội chạy đến can ngăn
Nam Cung Tử Yên thái độ thản nhiên
"Ta sao có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ, chỉ dựa vào cô ta sao?"
Nhan Lạc Tuyết tức giận định vung kiếm lên thì Triệu Tử Duệ vội chắn trước người Nam Cung Tử Yên
"Cô nương! Xin hạ thủ lưu tình, vị đây chính là bằng hữu của tại hạ, nếu như đã có lỡ mạo phạm xin cô nương đại nhân không chấp với tiểu nhân, mong cô nương bỏ qua cho lần này"
Nam Cung Tử Yên tức giận vỗ mạnh lên vai của Triệu Tử Duệ
"Ngươi cả gan dám nói ta là tiểu nhân?"
Triệu Tử Duệ lắp bắp
"Ta... Ta..."
Nhan Lạc Tuyết liền bước tới nắm Triệu Tử Duệ về phía mình, cười đắc ý
"Hắn nói ngươi chính là tiểu nhân đó có nghe rõ chưa?"
Nam Cung Tử Yên trợn tròn mắt tức giận thẳng tay đánh tới tấp về phía Nhan Lạc Tuyết, Triệu Tử Duệ cũng gọi là có chút võ nghệ cho nên đã lao vào can ngăn hai người họ, thế nhưng lại vô tình dính chưởng của cả hai người, Triệu Tử Duệ liền phun ra một ngụm máu tươi sau đó liền ngất đi.
Nam Cung Tử Yên chợt đứng im bất động, nàng không nghĩ sẽ ra tay nặng đến như vậy.
Nhan Lạc Tuyết hốt hoảng vội đỡ lấy Triệu Tử Duệ, sau đó gọi huynh đệ kiếm ngay được một chiếc xe ngựa gần đó chắc là do Triệu Tử Duệ mang theo.
Tất cả bọn họ liền lên đường trở về sơn trại, Nam Cung Tử Yên cũng lén lút theo sau.