" Lạc Tuyết ! Muội bỏ đi đâu vậy ? "
Nhan Thi Tình bất lực nằm bên dưới Triệu Tử Duệ
" Nương tử ta thích nàng... "
Triệu Tử Duệ cúi người xuống hôn lên cổ của người nằm bên dưới
Nhan Thi Tình mặt ửng đỏ dùng lực đánh thật mạnh vào người Triệu Tử Duệ
" Ưm... Ngươi... Ngươi tỉnh lại đi "
" Ta... Ưm... Ta không phải là... thê tử của ngươi "
" Nương tử... Muốn ta... "
Ngay trước mắt Triệu Tử Duệ hiện giờ là hình ảnh Liễu Như Yên đang mời gọi câu dẫn mình
Triệu Tử Duệ thoăn thoắt cởi đai lưng của mình ra cột chặt hai tay của Nhan Thi Tình, sau đó cúi xuống hôn lên môi của nàng ấy
" Ưm... Ưm... "
Đôi mắt của Nhan Thi Tình đột nhiên ngấn lệ, nước mắt nàng từ từ lăn xuống, thế nhưng Triệu Tử Duệ vẫn cứ tiếp tục cởi sạch y phục của nàng
" Ta Xin ngươi đó... hãy dừng lại đi... "
" Nương tử đừng khóc... Tử Duệ sẽ yêu thương nàng... "
Triệu Tử Duệ càng lúc càng hưng phấn nên đã tự cởi sạch y phục của chính mình
" Ngươi ! ngươi là nữ nhân...? "
Nhan Thi Tình không tin vào mắt mình nữa, thật sự không ngờ tới lần đầu của nàng lại là cùng một nữ nhân làm chuyện như vậy
Triệu Tử Duệ sao khi đã thỏa mãn bản thân vì mệt lã người nên đã ngủ thiếp đi
Chỉ có Nhan Thi Tình là cố gắng ngồi dậy kéo y phục đắp lên người, nàng thu mình vào một góc nhìn người đang nằm một đống ngủ ngon lành ở bên kia
[ Ông trời ơi! Ngài đây là đang chơi đùa ta có đúng không? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? ]
Phía bên ngoài Nhan Lạc Tuyết đã ngủ gục từ lúc nào không hay, nàng không hề hay biết được ở bên trong đã xảy ra những chuyện gì
Trời vừa tờ mờ sáng Triệu Tử Duệ từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy một vị cô nương đầu tóc rối bời, y phục thì không chỉnh tề đang dùng cặp mắt căm phẫn nhìn mình
Triệu Tử Duệ giật mình lồm cồm ngồi dậy thì lại phát hiện ra trên người mình không có một mảnh vải che thân
Triệu Tử Duệ hốt hoảng quơ lấy trung y mặc vào
[ Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra ở đây vậy? nhưng mà vị cô nương hôm qua đâu? còn người này là ai? ]
Một nghìn câu hỏi hiện ra trong đầu Triệu Tử Duệ
" Cô nương ! Thứ lỗi ta thật sự không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì cô có thể nói cho ta được rõ hay không ? "
Nhan Thi Tình nuốt nghẹn uất ức vào trong, nàng thản nhiên nói
" Không có gì ! Ngươi trước hết hãy giúp ta mở trói trước "
" À... Được "
Triệu Tử Duệ cởi trói cho Nhan Thi Tình xong mới phát hiện được, thứ dùng để trói nàng ta lại chính là thắt lưng của mình
Triệu Tử Duệ gương mặt trở nên ửng đỏ lấp ba lấp bấp
" Ta... Ta đêm qua đã làm những gì? Cô nương ! Có phải đêm qua ta đã thất lễ với cô hay không ?"
Nhan Thi Tình mặc vào y phục chỉnh tề sau đó hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tỉnh
" Ta với ngươi đều là nữ nhân thì làm được những gì...? Ngươi đừng nghĩ ngợi linh tinh "
Triệu Tử Duệ nghe qua những lời nói của Nhan Thi Tình cũng có vẻ như không phải là đang nói dối
[ Nếu thật sự ta đã làm gì cô nương ấy, vậy thì cô nương ấy có chịu bỏ qua cho ta hay không ]
Triệu Tử Duệ vuốt ngực mỉm cười
" Tỷ tỷ...! Tỷ đã tỉnh chưa? "
Nhan Thi Tình thở dài
" Vào đi ! "
Nhan Lạc Tuyết mặt mày hớn hở cười hề hề rón rén bước vào trong
" Nga... Tỷ Tỷ đêm qua... Ngủ có ngon không ?"
Nhan Thi Tình khẽ lườm Nhan Lạc Tuyết
" Muội hãy thả hắn ra đi "
Nhan Lạc Tuyết đưa mắt nhìn sang Triệu Tử Duệ
Triệu Tử Duệ nín thở đứng im bất động, sợ lại làm gì phật lòng tỷ muội nhà này, thì vĩnh viễn cũng không được thả ra
" Thả hắn...? Không được... Muội còn muốn đùa nghịch với hắn thêm nữa "
Nhan Thi Tình hét lên
" Ta đã bảo là thả ra, muội có nghe thấy hay không? "
Lần đầu tiên trong đời tỷ tỷ lại lớn tiếng với mình như vậy, Nhan Lạc Tuyết tủi thân đôi mắt rươm rướm
Nhan Thi Tình biết mình có hơi quá nên nàng nhẹ giọng khẽ an ủi muội muội
" Lạc Tuyết... Chuyện này không thể đùa nghịch được, vả lại hắn là con người chứ không phải món đồ mà muội có thể dùng để chơi đùa "
Lạc Tuyết mím môi khẽ gật đầu
Nhan Thi Tình khẽ mỉm cười xoa đầu Lạc Tuyết
" Được rồi ! Vậy muội cho người đưa hắn xuống núi đi, ngươi... ngươi cứ đi theo muội ấy, sẽ có người đi ngươi xuống núi "
Triệu Tử Duệ chấp tay cúi người
" Đa tạ cô nương... "
Triệu Tử Duệ lần này cũng như lần trước đều bị bịt mắt lại để đưa xuống núi
" Tử Duệ...! Thiếp rất nhớ chàng ! "
Triệu Tử Duệ ôm chặt Yên Vân trong lòng thầm nghĩ
[ Thật may có thể giữ được cái mạng nhỏ này để về bên nàng ]
" Tử Duệ...Chàng có nhớ lần trước chàng đã hứa với thiếp điều gì hay không ? "
Triệu Tử Duệ giả vờ ngơ ngác
" Có sao? Sao ta không nhớ được vậy? "
Yên Vân khẽ lườm Triệu Tử Duệ
" Chàng định quỵt nợ ? "
Triệu Tử Duệ bật cười véo lên má của Yên Vân
" Ta chỉ đùa nàng chút thôi, nếu nàng vẫn muốn xem thì ta sẽ toại nguyện cho nàng "
Yên Vân đôi mắt sáng lên mong chờ
Triệu Tử Duệ từ từ cởi bỏ ngoại bào quăng xuống giường
" Nga... Sao chàng lại dừng lại rồi ? "
Triệu Tử Duệ vuốt cầm bĩu môi giả vờ giận dỗi nói
" Chỉ có mình ta cởi, như vậy thì ta cũng thật là thiệt thòi nga... "
Yên Vân khẽ mỉm cười chạm lên trái tai của Triệu Tử Duệ
" Vậy ra Tử Duệ đây là muốn ban ngày tuyên dâm ?"
Triệu Tử Duệ hôn nhẹ lên môi Yên Vân
" Vậy nàng không nghĩ như ta sao ? "
Yên Vân khóe miệng khẽ câu lên, nàng quỵ gối trên giường từ từ cởi bỏ y phục quăng xuống đất
Nàng áp tiểu bạch thỏ của mình vào miệng của Triệu Tử Duệ
Triệu Tử Duệ khẽ cười, hai tay ôm lấy eo của nàng, dùng đầu lưỡi điêu luyện của mình từ từ liếm láp nhấm nháp nơi tiểu đậu đỏ đang cương cứng vươn lên
" Ưm... "
Yên Vân cơ thể vặn vẹo
" Tử Duệ... Y phục... Y phục của chàng "
" Được..."
Triệu Tử Duệ không ngần ngại mà cởi bỏ trung y quăng xuống giường
Ánh mắt Yên Vân khẽ chớp chớp, chưa kịp nghĩ được gì thì Triệu Tử Duệ lại tiếp tục tháo luôn cả miếng vải quấn quanh ngực mình ra
lúc này Yên Vân mới thật sự là nhìn rõ mọi thứ trên người Triệu Tử Duệ