" Tướng công ! Thiếp thích chàng ! "
Triệu Tử Duệ tâm khẽ dao động
" Nàng đang nói mớ sao nương tử ? "
Liễu Như Yên ngẩn đầu lên nhìn Triệu Tử Duệ
" Thiếp vẫn chưa có ngủ đâu, thiếp thích chàng là lời thật lòng "
Triệu Tử Duệ cúi đầu xuống liền nhìn thấy Liễu Như Yên đang nhìn mình, vì có ánh trăng chiếu vào mà đôi mắt nàng ấy lại trở nên lung linh lấp lánh trong màn đêm
" Thình thịch... ! "
" Thình thịch... ! "
" Nương tử... Ta... ! "
" Chàng không cần nói gì hết, thiếp hiểu mà... Trong lòng chàng hiện giờ chỉ có mỗi Yên Vân cô nương thôi, không sao ! Thiếp có thể đợi được..."
Triệu Tử Duệ im lặng thở dài...
Không hiểu vì điều gì, Triệu Tử Duệ chỉ cảm giác được dường như giữa hai người họ có một bức tường vô hình, mãi mãi cũng không thể phá vỡ được. Chưa kể Triệu Tử Duệ chính là người mang tư tưởng của người hiện đại, vậy thì làm sao có thể chấp nhận trong tâm của mình chứa đựng một lúc hai người cho được.
Hôm nay là đêm Trừ Tịch tất cả mọi người đều vui vẻ sum họp quầy quần lại cùng ngồi chung một bàn
Duy chỉ có Triệu Tử Kiệt là không có mặt, mẫu thân của hắn nói là do dạo gần đây hắn không được khỏe, nhưng mà chỉ có Triệu Tử Duệ mới biết, thật ra là do hắn cố tình né tránh Triệu Tử Duệ
Mặc khác vốn hắn không hề biết được bí mật của Triệu Tử Duệ là gì cả, lần đó chỉ là do vô tình hắn nghe lén được Liễu Như Yên nói với Duệ mẫu là sẽ cố gắng giữ bí mật của Triệu Tử Duệ không cho bất kỳ ai biết được, vậy nên hắn đã dùng câu nói đó để uy hiếp Liễu Như Yên, Liễu Như Yên lại càng không ngờ được bản thân đã bị Triệu Tử Kiệt dắt mũi bấy lâu nay mà không hề hay biết
" Duệ nhi không cảm thấy vui hay sao, hay là phụ thân sẽ cho gọi đoàn hát đến để góp vui cho Duệ nhi có được hay không "
Triệu Tử Duệ cố gắng tươi cười
" Nga... Tử Duệ rất vui nha, ở đây có Phụ thân, Mẫu thân, Đại nương còn có cả nương tử nữa, Tử Duệ sao có thể không vui được chứ "
Triệu lão gia tâm trạng vô cùng tốt, ngài cười to
" Tốt tốt ! Duệ nhi vui là được... "
Duệ mẫu tâm trang cũng rất tốt, dạo gần đây Triệu Tử Duệ rất ngoan, không hề làm chuyện gì khiến cho bà phải lo lắng cả
Chỉ có Liễu Như Yên mới đoán ra được, Triệu Tử Duệ đây là đang nghĩ đến Yên Vân đang phải một thân một mình trải qua đêm Trừ Tịch
Sau Khi buổi tiệc kết thúc cả hai trở về phòng, Liễu Như Yên bèn lên tiếng trước
" Tướng công ! Hay là chàng đến chổ của Yên Vân cô nương đi "
Triệu Tử Duệ ngẩn đầu lên nhìn Liễu Như Yên
" Đêm cũng không còn sớm, có lẽ nàng ấy cũng đã nghĩ ngơi rồi cũng nên, ngày mai ta sẽ đi đến đó cũng không muộn "
Đột nhiên trong lòng của Liễu Như Yên có chút vui mừng khi Triệu Tử Duệ không đi tìm Yên Vân
" Vậy cũng tốt ! Chàng lên giường đi để thiếp gọi người mang nước nóng vào cho chàng ngâm chân, trời lúc này vẫn còn có chút lạnh "
" Được "
Triệu Tử Duệ ngoan ngoãn leo lên giường ngồi đợi, một lúc sau người hầu mang nước vào
Liễu Như Yên định tự tay cởi hài cho tướng công của mình thì Triệu Tử Duệ đã nhanh tay nhanh chân bế Liễu Như Yên đặt lên giường
Liễu Như Yên bị Triệu Tử Duệ làm cho bất ngờ nên có chút hoảng
" Tướng công... Chàng định làm gì ? "
Triệu Tử Duệ mỉm cười nhìn Liễu Như Yên
" Tất nhiên là rửa chân cho nàng rồi "
Liễu Như Yên vội vàng rút chân lại
" Không cần ! Thiếp sao có thể để chàng rửa chân cho thiếp được "
" Sao lại không? Phu quân chăm sóc cho thê tử của mình cũng rất là bình thường thôi "
" Không đúng ! Phu quân chính là trời thê tử chính là đất sao thiếp có thể để chàng phải rửa chân cho thiếp được "
Triệu Tử Duệ cau mày khó chịu thầm nghĩ
[ Không biết ai lại bài ra cái tư tưởng cổ hủ đến như vậy, à mà cũng đúng nơi đây chính là cổ đại mà... ]
" Nương tử... Thứ nhất ta với nàng đều như nhau không có ai là trời ai là đất cả, còn nữa từ nay về sau ta cấm nàng nói những thứ linh tinh như là làm thê tử thì phải nhất nhất nghe lệnh của phu quân, là phải luôn luôn cúi đầu "
Triệu Tử Duệ ngưng một lúc lại nói
" Nàng đã đối tốt với ta vậy nên có phải ta cũng nên đáp lễ hay không? Tóm lại từ nay về sau chúng ta không có ai trên ai dưới cả, vậy giờ nàng có cho phép ta được rửa chân cho nàng hay không? "
Liễu Như Yên nghe cả buổi dù có chổ cũng chưa thông lắm, nhưng mà đây là những lời của tướng công nàng nói vậy thì nàng đều nghe
" Ấy chết ! Nước nguội rồi, để ta gọi người vào thay "
[ Tướng công thật là chu đáo, ta cũng thật có phúc khi được làm thê tử của chàng ]
Ngày hôm sau Triệu Tử Duệ lên đường đến tìm Yên Vân
Đột nhiên xe ngựa dừng lại, Triệu Tử Duệ vén màn thò đầu ra liền nhìn thấy cả một đám hơn mười người đứng bao vây xe ngựa
Không cần đoán cũng thừa biết bọn chúng chính là sơn tặc
" Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu muốn..."
Tên to con bặm trợn chưa kịp nói hết câu đã bị một vị cô nương nhìn vẻ ngoài độ chừng mười tám, nét mặt có chút tinh nghịch nhưng nhìn khá là xinh xắn tán cho hắn cấm đầu xuống đất
" Thât là... Ta đã bảo ngươi biết bao nhiêu lần rồi, nói cho ngắn gọn vào "
Tên to con ôm đầu mếu máo lùi về sau tìm người an ủi hắn
Cô nương ấy quay sang nhìn Triệu Tử Duệ
" Ngươi ! có bao nhiêu ngân lượng thì mang hết ra đây, lão nương sẽ tha cho ngươi một cái mạng, à không... là hai cái tính cả tên kia luôn "
Triệu Tử Duệ nuốt ngụm nước bọt lấy từ trong người ra một sấp ngân phiếu
Tên tiểu tặc nghe lệnh vội chạy đến chợp lấy ngân phiếu giao lại cho vị cô nương ấy
" Hừ... nhìn ngươi như vậy mà ngân lượng đúng là không ít nga..."
Triệu Tử Duệ khẽ lên tiếng
" À... không biết bọn ta có thể đi được chưa ?"
Tên to con vội lên tiếng
" Được rồi ! Các ngươi cứ đi đi "
Triệu Tử Duệ mừng thầm trong bụng liền xoay người nhấc chân bước lên xe ngựa
" Khoan đã... "