Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 9



Chúng ta tạm tá túc trong nhà một đôi lão phu thê, hai lão nhân gia rất hiếu khách, tuy rằng ở nông thôn không có gì sơn hào hải vị, nhưng đại nương tay nghề nấu ăn rất tốt, cháo loãng ăn sáng cũng rất có hương vị, chúng ra mấy hôm nay không có hảo hảo ăn cơm, lập tức ăn đến như lang thôn hổ yết, Ngả Á chỉ ngồi bên cạnh nhìn, dáng lưng cao ngất.

Đại nương hỏi ân cần: “Tiểu hỏa tử, thức ăn không hợp khẩu vị của ngươi sao?”

“Không phải, ta không đói.”

“Ngươi đừng lừa đại nương, xuất môn ra ngoài không nên câu nệ nhiều như vậy.”

“Ta thật không đói mà.”

“Đại nương, ngươi đừng quản hắn, hắn không đói bụng.” Ta cắt đứt lời Ngả Á, đại nương nhiệt tình như vậy, hắn cũng sẽ không cự tuyệt, nếu quả thật ăn cơm này, bụng lại bị dày vò. Ngả Á liếc mắt nhìn ta một cái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hắn chứa đầy thâm ý mà ta không hiểu được.

Được ăn một bữa cơm nóng hổi ngon lành, cả người đều khoan khoái, ngả người dựa vào thành ghế không muốn động đậy. Nhưng dù sao chén bát trên bàn cũng phải có người thu thập, lão phu thê đã thu nhận và giúp đỡ chúng ta, lại cho chúng ta cơm ăn, ăn cơm xong lại để bọn họ thu thập thật là quá đáng, ra nhanh nhẹn đứng lên dọn dẹp, cho đại nương nghỉ ngơi.

“Tứ sư ca, cố lên!” Tiểu sư đệ cười híp mắt cổ vũ. Đại sư huynh bọn hắn cũng sôi nổi nắm tay lại giơ giơ, tỏ vẻ ủng hộ.

Ta lắc đầu cười khẽ…. một đám lười! Ngả Á đi tới giúp ta thu thập. Lúc rửa chén, không cẩn thận đụng vào tay Ngả Á, bây giờ đã là giữa hạ, không nghĩ tới tay hắn lại lạnh lẽo như vậy, “Tay ngươi sao lại lạnh như vậy?”

“Rất lạnh.” Ngả Á thản nhiên nói.

“Sinh bệnh sao?”

“Không có.” Ngả Á đột nhiên thân thủ, đưa tay đặt vào trong tay ta, bàn tay nhỏ nằm gọn trong tay ta, hai mắt híp lại, “Thực ấm.”

Ta ngẩng ra một chút, vốn định rút tay lại, nhưng nhìn đến vẻ mặt Ngả Á, lại quên bẵng mình muốn làm gì.

Tay Ngả Á quả thật là lạnh đến thấu xương, nhưng nhìn dáng vẻ hắn cũng không giống sinh bệnh, có thể là bẩm sinh cũng nên, tay liền dùng sức, bao phủ lấy tay hắn. Bàn tay này thật đẹp, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, phi thường thích hợp để gảy đàn dương cầm.

“Tứ sư… ca, các ngươi đang làm cái gì?” Tiểu sư đệ đi vào trù phòng, chứng kiến một màn hai người cầm tay nhau, nghi hoặc hỏi.

Ta buông tay Ngả Á ra, hắn đối với hành động của ta dường như có chút bất mãn, lập tức nhéo mạnh lên mu bàn tay ta khiến nó sưng lên một mảnh, ta kỳ quái nhìn hắn một cái, Ngả Á rũ mắt xoay người ra khỏi trù phòng.

“Tứ sư ca, các ngươi… ?” Tiểu sư đệ hết nhìn ta lại liếc liếc mắt về phía Ngả Á.

Ta búng lên trán hắn một cái, “Làm gì mà âm dương quái khí như thế, hảo hảo nói rõ ràng xem nào.”

“Ta nói chuyện đứng đắn vô cùng, có gì kỳ quái chứ, rõ ràng tứ sư ca trong lòng có quỷ, không làm việc trái lương tâm, nửa đêm không sợ ma gõ cửa.”

“Ta có cái gì quỷ, nói bừa!” Ta cốc một cú lên đầu tiểu sư đệ, “Đến trù phòng có chuyện gì sao?”

“Đại nương nói trù phòng có trà, ngươi giúp ta tìm đi.”

Chúng ta tìm được một chút trà trong ngăn tử trù phòng, ngũ sư đệ nói chờ ta cùng nhau uống trà rồi ôm trà rời đi. Ta đem cái chén cuối cùng rửa sạch úp vào tủ chén, tẩy tẩy dàu mở dính trên tay áo, lau khô tay trở về phòng.

Hiện tại đã là buổi tối, mọi người cùng nhau uống trà, cười cười nói nói một trận ròi tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Ta đã ngủ suốt một ngày, nằm trên giường lăn qua lăn lại một hồi cũng không thấy Chu công tới tìm ta chơi cờ.

Khấu khấu khấu!

“Ai?”

“Ngả Á.”

“Chờ một chút.” Ta khoác vội ngoại sa, cấp tốc xuống giường mở cửa cho Ngả Á, hắn chỉ mặc một bộ tiết y đơn bạc đứng bên ngoài.

“Có chuyện gì sao?”

“Ta rất lạnh, muốn ngủ cùng ngươi.”

“Phòng ngươi không có chăn sao?”

“Có.” Hắn lẳng lặng đứng đó, tích chữ như vàng.

“… Vào đi.” Ta tránh ra cho hắn tiến vào.

Hắn nằm quay lưng bên cạnh ta, cho dù có đắp chăn cũng vẫn lạnh run như trước, thực sự lạnh như thế sao? Ta do dự một chút, đưa tay kéo hắn vào lòng ôm chặt, dù sao cũng là nam nhân, thân thể hắn thật sự hảo lạnh, hắn hơi cứng người, chỉ chốc lát đã mềm ra trong lòng ta.

Nằm quá gần, hương vị dễ chịu trên người hắn quanh quẩn nơi chóp mũi, trong bầu không khí thế này, ta cũng bất tri bất giác ngủ say.

….

Phía sau truyền đến hơi thở chậm rãi, Ngả Á biết Lăng Phong đã ngủ, giật giật xoay người lại, cùng Lăng Phong mặt đối mặt. Trong bóng đêm, đôi mắt Ngả Á dường như tỏa sáng, mãi một lúc sau, hắn mới tìm một vị trí thoải mái trong lòng Lăng Phong, nhắm mắt ngủ say.

—-

Một đêm ngủ ngon, sáng sớm tinh thần sảng khoái, trừ việc tiểu sư đệ đến phòng ta chứng kiến trên giường có Ngả Á đang ngủ mà quát tháo một trận, chắc chắn hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp.

“Tứ sư ca…”

Ta nhanh chóng lấy quả lê ngăn chặn miệng tiểu sư đệ, “Tai ta nghe ngươi nói đến muốn dài ra như cái kén rồi.”

“Nhưng là…”

“Không có nhưng là gì hết, ăn lê của ngươi đi.”

Tiểu sư đệ bất mãn quẹt miệng, thấy tam sư huynh đi ra, hắn dắt tay tam sư huynh đến một bên nói thầm, tam sư huynh từ trước đến nay tính tình tốt lắm, kiên nhẫn nghe tiểu sư đệ mách chuyện.

“Ăn đi.” Ta đưa linh chi cho Ngả Á.

“Ở đâu có được vậy?”

“Mua ở chỗ trưởng thôn.”

“Ngươi mua?”

“Sáng sớm không có việc gì đi dạo một vòng trong thôn, vừa vặn nghe mấy đại thẩm khen con gái của trưởng thôn hiếu thuận, mua cho hắn rất nhiều dược liệu quý báu bổ thân mình, ta đi nhìn nhìn thấy có linh chi liền mua về.”

Ta nói xong, giương mắt nhìn chỉ thấy khóe miệng hắn hơi hơi gợn lên, thản nhiên nhìn ta liếc mắt một cái, xé một chút linh chi bỏ vào miệng chậm rãi nhai.

“Lăng đại ca, ta có đôn (chưng) thịt cẩu, ngươi mau tới ăn.” Vân nha đầu bưng một cái chén lớn đ tới, trong chén đầy ấp thịt cẩu.

Ta thấy tay nàng nóng đến đỏ cả lên, vội vàng nhận lấy bát, đặt trên cối đá giữa sân, gọi mọi người đến ăn,

“Tứ sư ca, vị này là?” Tiểu sư đệ lẻn đến bên cạnh ta, nhãn tình chen chúc dò hỏi.

“Đây là Vân nha đầu, vừa rồi ít nhiều cũng được nàng giúp đỡ, bằng không chẳng thể mua được linh chi với giá nửa tiền thế đâu.”

Vân nha đầu mỉm cười, nói chốc nữa sẽ tới thu thập bát, ta bảo nàng không cần phiền toái như thế, lát ăn hết ta sẽ dọn rửa sạch mang qua, cô nương nông thôn không giống các tiểu thư khuê các suốt ngày mặt nhăn mày nhó, gật đầu rồi rời đi.

“Yêu… Lăng đại ca… Xem cô nương nhà người ta kêu thân thiết ghê chưa. Tứ sư ca, ngươi thật lợi hại a, đi ra ngoài một vòng liền bắt cóc được tâm cô nương người ta~” Tiểu sư đệ chế nhạo.

“Không được nói bậy làm hủy thanh danh cô nương nhà người ta.”

“Tứ sư ca thẹn kìa ~ Ha hả ~”

Tiểu sư đệ thích nháo, ta không đem lời của hắn để trong lòng, múc thêm một chén thỉ nữa, đi tới bóng cây ngồi xuống. Ngả Á chỉ ăn được có một miếng linh chi, vừa rồi ta thấy hắn ăn uống tạm được, sao trong chốc lát lại trở nên kém như vậy?

Ngả Á đem hơn nửa miếng linh chi bỏ vào trong ngực, vỗ vỗ tay như là ăn xong rồi, “Sao ăn ít như vậy? Hôm qua tới giờ ngươi vẫn chưa ăn gì mà.”

“Thấy hơi ngán, không muốn ăn.” Hắn đứng dậy rời đi.

Ta thật không sờ tới được suy nghĩ của hòa thượng, thái độ Ngả Á thật kỳ quái, nói chuyện âm dương quái khí.

Ngả Á kỳ quái thẳng đến chạng vạng mới tốt, nhưng ăn uống vẫn không hảo được khiến người ta lo lắng có phải hắn lại sinh bệnh hay không. Thân thể hắn cùng thường nhân bất đồng, vậy cứ lưu lại đây thêm một thời gian nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv